Cuối cùng Diệp Vô Phong cũng nói chuyện: “Bà nội! Nếu như Thư Âm không sai thì mọi người không được phép oán trách cô ấy.
Mạc Đông Lôi bắt nạt người ta một cách quá đáng, lại còn dám hắt nước trà vào mặt của Thư Âm, cháu sẽ khiến anh ta phải trả giá gấp trăm lần!”
Lâm Kiến Ba mỉa mai nói: “Diệp Vô Phong, cậu đúng là giỏi nói điêu, cậu tưởng Mạc Đông Lôi là người dễ đối phó như vậy sao? Bà nội cũng nói rồi, lấy trứng chọi đá, khi nên nhịn thì nhịn đi.
Lần này chắc chắn là Thư Âm đã phạm phải sai lầm.
Cô ấy không chịu suy nghĩ toàn diện, cố tình đẩy cả gia đình chúng ta lên máy chém.”
Lâm Thư Âm tức giận: “Lâm Kiến Ba, tôi có độc ác đến mức như thế không? Tôi cũng không hiểu là rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì? Anh lo lắng rằng Mạc Đông Lôi sẽ đối phó với nhà họ Lâm, mục đích không phải là muốn đá tôi ra khỏi nhà họ Lâm sao? Bà nội à, nếu bà cũng nghĩ như vậy thì bà có thể trực tiếp ra lệnh ngay bây giờ.”
Lâm Kiến Ba nói: “Lâm Thư Âm, sự thật xảy ra trước mặt, cô không chịu thừa nhận thì cũng vô ích thôi.
Nhà họ Mạc sẽ lập tức bắt tay vào chèn ép nhà họ Lâm chúng ta.
Không phải là cô có tài năng sao? Vậy thì cô nhận giải quyết chuyện này đi.
Giống như lần trước đích thân cô giải quyết chuyện với tổng giám đốc Bạch ấy.
Cầu xin Mạc Đông Lôi hạ bớt cơn tức giận lôi đình để cứu nhà họ Lâm chúng ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng đi, cô có làm được không?”
Lâm Vĩnh Kiệt cũng nói: “Thư Âm, lời nói của Lâm Kiến Ba có thể hơi quá khích, nhưng mà nhà họ Lâm chúng thật sự không thể chọc vào nhà họ Mạc của họ.
Chẳng lẽ cháu không thể vì dòng họ, vì lợi ích của mọi người mà nhẫn nhịn một chút được sao? Cháu hãy tới nhà của Mạc Đông Lôi cầu xin anh ta tha thứ đi.”
Lâm Thi Mộng cũng nói: “Lâm Thư Âm, thật ra thì chị chỉ cần hạ giá bán khách sạn Hoàng Triều là được mà, thế thôi.
Chúng ta không thể muốn tiền mà không muốn sống được.
Bà nội cũng đã nói rồi, ăn năn hối lỗi, bán công trình Bích La Loan kiếm tiền, có thể là dòng họ sẽ bồi thường cho chị.
Bây giờ, việc quan trọng là phải làm cho Mạc Đông Lôi nguôi ngoai cơn tức giận lôi đình của anh ta.
Tôi học cùng lớp với em trai của Mạc Đông Lôi, có thể, tôi có thể châm ngòi trước…”
Bà cụ trông có vẻ rất do dự, bà rất khó đưa ra quyết định ngay lập tức.
Mặc dù bà cụ cúng lo lắng rằng Mạc Đông Lôi sẽ trả thù nhà họ Lâm, nhưng bà cũng rất lưu luyến miếng thịt béo bở là Bích La Loan này.
Ánh mắt bà hướng về phía Diệp Vô Phong, dù sao cũng đã lăn lộn ở Thương Hải mấy chục năm, bà cụ đã xác định lại Diệp Vô Phong một lần nữa.
Ông cụ nhà bà không phải là kẻ ngốc, không thể tìm một thằng rác rưởi đến nhà làm cháu rể mà không có lí do gì được.
Rốt cuộc là Diệp Vô Phong có lai lịch như thế? Mặc dù ông cụ không nói cho bà biết, nhưng dựa vào sự quan sát gần đây của mình thì bà cảm thấy Diệp Vô Phong nhất định có tài nghệ.
Bà cụ hỏi: “Vô Phong, cháu thấy thế nào?”
Diệp Vô Phong cười nhàn nhạt nói: “Bà nội! Rõ ràng là Mạc Đông Lôi chèn ép người một cách quá đáng! Có một câu nói của Thư Âm mà cháu thấy rất khâm phục, cô ấy nói rằng thà ngọc nát còn hơn ngói lành.
Mọi người đều sợ Mạc Đông Lôi trả thù, nhưng mà trên giang hồ có một truyện cũ là tai họa thua người nhà.
Cho dù Mạc Đông Lôi trả thù thì cũng sẽ chém giết cả một nhà chúng ta trước.
Vậy thì cứ để mặc anh ta đi, cháu không tin là anh ta dám làm điều gì sai trái ở một quốc gia đường đường quản lí bằng luật pháp.”
Lâm Thư Âm nói: “Bà nội à, cháu đã quyết tâm đấu với nhà họ Mạc.
Cháu vừa mới mời ba vệ sĩ cao cấp từ tỉnh thành về.
Vừa rồi cháu cũng vừa mới nói chuyện điện thoại với Bạch Nhạn Phi là tổng giám đốc của công ty bảo an Long Kiếm.”
Bà cụ hỏi: “Bạch Nhạn Phi là người như thế nào? Cháu có quan hệ gì với cô ấy? Cô ấy có thể cân được nhà họ Mạc sao?”
Lâm Thư Âm nói: “Bạch Nhạn Phi là bạn cùng lớp đại học của cháu, bố của cô ấy là Bạch Vân Phong, người đứng đầu nhà họ Bạch ở tỉnh này.”
Bà cụ nghe thấy câu này của cô thì ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế: “Thư Âm, bà không ngờ là cháu lại có vòng bạn bè hùng mạnh như vậy.
Sao cháu lại không nói sớm hơn chứ.
Thảo nào cháu lại có thể hợp tác với nhà họ Bạch ở công trình Bích La Loan một cách thuận lợi như thế.
Nếu như con gái lớn nhà họ Bạch có thể đích thân đến thành phố Tam Giang, thì có cho Mạc Đông Lôi thêm lá gan thì anh ta cũng không dám động đến nhà họ Lâm của chúng ta.
Ha ha.”
Trong lòng Lâm Thư biết chuyện cô và Bạch Nhạn Phi là bạn cùng lớp đại học là sự thật, nhưng cô cũng mới vừa nghe được Bạch Nhạn Phi nói rằng mình là con gái lớn của nhà họ Bạch.
Tại sao nhà họ Bạch lại giao công trình Bích La Loan cho cô chứ? Dường như chuyện này chẳng liên quan gì đến Bạch Nhạn Phi.
Lâm Thư Âm đã thương lượng với Mạc Đông Lôi, cô cứ tranh luận bằng lý lẽ, việc đáng làm thì phải làm.
Bạn đang đọc bộ truyện Thần Cấp Ở Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thần Cấp Ở Rể, truyện Thần Cấp Ở Rể , đọc truyện Thần Cấp Ở Rể full , Thần Cấp Ở Rể full , Thần Cấp Ở Rể chương mới