Hải Lãng tính quăng ngư xoa về phía hải xà, thì Sình Dương đã giữ cổ tay ả ngăn lại.
Sình Dương nói, "Đừng đánh động thủy quái.
Vả lại, nó cũng ở xa rồi."
Lãng quay lại lườm nguýt, quát tháo, "Vậy ta phải bảo thuyền chiến đuổi theo, săn còn cẩu xà đó về đây bằng được!"
Dương nói.
"Hãy cứu người của ta lên đã."
Lãng nghe thấy phải, mới nguôi giận.
"Gần đây có một tiểu cảng," ả nói.
Sình Dương báo thuyền trưởng đổi hướng thuyền đi, còn Hải Lãng cùng bọn Kha Giác, Đinh Nhạc cứu vớt những người bơi về từ con thuyền chiến đang đắm.
May thay, bọn Hải Lãng chỉ mất hai chục người, nhưng số người tràn lên những thuyền chiến còn lại khiến không gian thêm phần chật chội.
Đang cứu người dở thì con thủy quái lại quay trở lại, khiến bọn Lãng, Dương bận rộn không kịp phản ứng.
Nó nhoài người ra khỏi mặt nước, tư thế hệt như tư thế của A Cáp Công vận chiêu Giao Long Đáo Hải.
Nó quẫy đuôi một phát, khiến nước bay tung tóe như vòi rồng.
Thuyền chiến đằng sau cùng chông chênh, ngả nghiêng suýt lật.
Hải xà lại lặn xuống lòng nước, để lại một vết hằn lớn bên mạn thuyền, nhưng rốt cuộc không ai làm sao.
Lãng nghiến răng ken két.
"Rõ là nó muốn gây sự mà!"
Dương đáp, "Có vẻ như nó muốn đuổi chúng ta ra khỏi hải phận của nó."
"Biển không phải của riêng ai," Lãng đáp.
"Nếu nó còn quay lại, ta quyết sẽ không để nó yên thân."
Rốt cuộc thì hải xà còn quay lại năm, sáu lần nữa, lần nào cũng quẫy nước khiến thuyền chòng chành toan lật.
Chỉ là khi Hải Lãng sai người mang ngư xoa ra thì con thủy quái lập tức lỉnh lại xuống phía dưới biển sâu.
Do bị quấy rối liên tục, phải mất quá nửa ngày để bọn Dương, Lãng cập bến tiểu cảng, mà khi bọn họ thả neo xuống thuyền thì có con thuyền đã bục vài chỗ, có cái phần tuyết mộc bên ngoài suýt nữa thủng toang ra, chỉ vài phân nữa là nước đã có thể lọt vào.
Các thuyền khác mà chứa thêm người thì cũng khó lòng đảm bảo trọng lượng, khi đó thì không biết số phận của thủy thủ trên tàu sẽ đi về đâu.
Tiểu cảng trước mặt bọn họ bị sương mù giăng kín, xung quanh toàn xác tàu thuyền nằm la liệt.
Phải bất quá lắm mới có thể gọi đây là cảng, vì những căn nhà xung quanh đều xập xệ, vẹo vọ, tưởng chừng đều trên dưới trăm năm tuổi, đụng vào một cái có thể đổ sập lên người.
Hải Lãng tức lắm.
Ả ta vừa lên bờ đã chửi loạn xạ, chửi hải xà, chửi thiên chửi địa, chửi cả mấy tên hải khấu thấy hải xà vừa lên mà trong tích tắc không phóng ngư xoa.
Sình Dương định vào can, nhưng Dã Kha Giác ngăn lại mà nói bằng tiếng Nga, "Cứ để ả đó yên, chửi sướng miệng rồi xong.
Giờ ta phải nhanh tìm gỗ tốt sửa lại tàu."
Sình Dương lệnh cho bộ hạ ở lại kiểm định xác các con tàu kia, rồi y cùng Đinh Nhạc trinh sát quanh hải cảng để tìm cư dân hoặc bìa rừng nào mà bọn họ có thể đốn cây.
Trước sự ngạc nhiên của y, gõ cửa nhà nào cũng không thấy trả lời.
Có kẻ tò mò đẩy cửa đi vào thì thấy tuyệt nhiên không có một ai.
Bọn họ trinh sát hơn một canh giờ, không bắt gặp một người nào cả.
Không một bóng người đã đành, tới cả chó mèo, hay động vật hoang cũng không thấy dấu hiệu.
Đêm tối rủ xuống, sương mù càng lúc càng dày hơn, không ai có thể nhìn quá một trượng.
Đinh Nhạc linh cảm không lành, tay nắm chặt bội đao bên hông, nói với Sình Dương, "Ta nên quay lại bờ biển.
Ngày mai sương tan rồi tính tiếp."
Sình Dương chưa kịp đáp thì bỗng nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ nơi xa.
Tiếng nhạc này đến từ một nhạc cụ phương Nam, bản thân Dương chưa bao giờ nghe thấy thanh âm mỏng tang mà vẫn đầy nội lực như thế.
Xong rồi còn nghe thấy tiếng hát nghêu ngao của một nam nhân, nhưng chỉ có độc một tiếng hát mà không có ai khác phụ họa.
Dương mới ra hiệu cho Đinh Nhạc.
Bạn đang đọc bộ truyện Thần Kiếm Phục Quốc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thần Kiếm Phục Quốc, truyện Thần Kiếm Phục Quốc , đọc truyện Thần Kiếm Phục Quốc full , Thần Kiếm Phục Quốc full , Thần Kiếm Phục Quốc chương mới