Sắc mặt Tống Lộc Bách khó coi đến cực điểm, anh ôm người đặt lên chiếc ghế nằm ở một bên, lấy khăn tắm sạch sẽ che cho cô gái từ cổ đến chân, chỉ để lộ ra một đôi mắt kinh ngạc bối rối.
"Bác sĩ đâu?" Anh nhẫn nhịn chịu đựng, giương đôi mắt lạnh lùng ra phía ngoài cửa trách mắng.
"Em không cần bác sĩ, chỉ bị chuột rút ở chân..."
"Im miệng cho anh."
Chân Diểu nắm chặt chiếc khăn tắm, cắn môi không nói nữa, nhưng cả người cô lại hồng như con tôm luộc.
Bộ đồ bơi trên người cô đã được chuẩn bị sẵn ở đây, khi mặc vào, cô cảm thấy nó không phải là kiểu dáng bảo thủ, tuy thiết kế xẻ tà rất dễ thương nhưng không tránh khỏi vẻ gợi cảm. Có thể hình dung hình chữ V trên ngực sau khi mặc vào sẽ như thế nào.
Nhưng đây chính là dáng vẻ mà Tống Lộc Bách đã nhìn thấy hết.
Ngay cả khi đã choàng cho cô một chiếc khăn tắm!
Hai người một đứng một ngồi, bầu không khí đình trệ không ai nói nên lời.
Bỗng nhiên, có một người ngồi xổm xuống trước mặt cô, giữ lấy cổ chân một bên chân của cô, giọng điệu cứng đờ: "Chân nào đau?"
"Chân trái. Vẫn nên chờ bác sĩ tới xem đi." Sự phản kháng của Chân Diểu đã quá rõ ràng.
Tống Lộc Bách không chịu buông tha, trong lúc bế tắc, cuối cùng dì Lục cũng vội vã đưa bác sĩ tới.
Anh nhướng mày, kiên nhẫn đứng sang một bên chờ kết quả khám của bác sĩ.
"Đúng là bị chuột rút do căng cơ quá mức." Bác sĩ kết luận sau khi kiểm tra đơn giản: "Bây giờ không nên tiếp tục tắm trong hồ bơi nữa, nên giữ ấm và nghỉ ngơi thật tốt là được rồi."
"Chăm sóc cô ấy cho tốt." Sau khi lạnh lùng buông câu nói này với dì Lục, Tống Lộc Bách quay người sải bước rời đi.
Khuôn mặt Chân Diểu nhỏ nhắn vùi vào trong khăn tắm, bưng một chén nước nóng, trầm mặc không nói, nghe thấy xa xa có tiếng bước chân, cũng không nói lời nào.
"Tiểu thư, vừa rồi Tống thiếu vì quá lo lắng nên không để ý, cánh tay ngài ấy hình như bị trầy xước, cô có muốn sau khi nghỉ ngơi xong sẽ đến gặp ngài ấy nhắc nhở ngài ấy sát trùng và băng bó vết thương không?" Dì Lục lo lắng nói.
"Cũng không nghiêm trọng lắm, là một vết xước dài, không biết có còn chảy máu không."
Nghe vậy cô bỗng dưng cảm thấy áy náy.
Tuy rằng xấu hổ, nhưng vừa rồi anh lo lắng sốt ruột đều là thật, hiện tại anh bị thương cũng là vì cô. Cô nên xem xét lại cảm xúc và lý do.
Cô không thể phủ nhận tất cả sự tốt đẹp của anh đối với bản thân chỉ vì một số thứ đã trở nên tồi tệ.
"Được." Chân Diểu gật đầu, mím môi miễn cưỡng cười, cô thử nhấc chân lên xem cảm giác bây giờ như thế nào, cũng cảm thấy ổn hơn rồi: "Cháu sẽ đi liền."
"Lau người cho khô trước, mặc ấm trước khi đi, đừng để bị cảm lạnh." Dì Lục siết chặt khăn tắm bên ngoài lại: "Lát nữa tôi giúp cô chuẩn bị một ít thuốc."
Chân Diểu gật đầu, được dì Lục dìu trở lại phòng mặc quần áo, mái tóc dài ướŧ áŧ dán sát ở hai bên thái dương, đuôi tóc cũng được xõa xuống.
Cô chậm rãi đi đến trước cửa phòng Tống Lộc Bách, lấy hết can đảm giơ tay gõ vài cái: "Anh ơi, anh có ở trong đó không?"
Không có ai đáp lại, cô đẩy cửa bước vào, giữ lấy khung cửa, ngập ngừng nghiêng người hỏi: "Anh ơi?"
Không có ở đây sao?
Đột nhiên, Chân Diểu nghe thấy trong phòng có chút động tĩnh, đứng ở cửa do dự một lúc, cô nhấc chân bước vào, mò mẫm tìm đường và nội thất được bố trí ở trong phòng. Đi chưa được vài bước, cô phát hiện ra âm thanh này có vẻ giống như tiếng nước trong phòng tắm.
Chân Diểu xấu hổ một hồi, quay người muốn quay lại đường cũ, nhưng lại nghe thấy có gì đó không bình thường.
Cô dừng lại, sau đó lại gần nguồn âm thanh.
Nó giống như một tiếng thở hổn hển vì đau đớn, ngắt quãng mà yếu ớt, xen lẫn với tiếng nước ở vòi hoa sen đang dội vào người và mặt đất.
Anh không thoải mái sao? Có phải vết thương dính nước không?
Cô có chút lo lắng tiến lên trước hai bước, hộp băng gạc trong tay không thể cầm chắc, trực tiếp đập mạnh xuống mặt đất một cái "rầm", một cái chai cũng lăn về phía trước.
Chân Diểu nhanh chóng ngồi xổm xuống, lần mò hai tay nhặt đồ.
"Ai?" Người trong phòng tắm bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Mặc dù giọng điệu của anh rất lạnh lùng, nhưng lại có chút khàn khàn, lại còn có chút lười biếng không thể giải thích được. "Anh ơi, là em." Chân Diểu cầm lấy chai thuốc đứng dậy, nhưng không biết có phải do bát canh nóng vừa rồi không, ngồi xổm được một lúc, cô bỗng nhiên đứng dậy thì bị choáng váng.
Cô vội vàng bám tay tủ quần áo để có thể chống đỡ, cúi đầu nhắm mắt lại, chờ cơn choáng váng qua đi.
"Diểu Diểu?"
Người trong phòng tắm lúc đầu không nói chuyện, sau đó cô nghe thấy tiếng hét của anh gọi cô, nhưng vì tiếng ù trong tai nên âm thanh có vẻ mơ hồ, lúc sau giọng nói có vẻ rõ ràng hơn trước, nhưng hơi bức bối.
Rõ ràng hôm nay anh cũng gọi như vậy khi ở trong xe, nhưng bây giờ nghe lại thì có vẻ đỏ mặt không thể giải thích được.
Chân Diểu lắc đầu, lên tiếng đáp lại: "Là em."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.
Cô mở mắt ngẩng đầu lên, nhưng một giây tiếp theo cô lại sững sờ, ngơ người vài giây sau, nhìn chằm chằm, khó có thể tin, mọi thứ giống như bị phím bấm chậm, cô chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh. Bóng tối trước mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt, tái nhợt, thậm chí có những ngôi sao vàng nhấp nháy vì cơn choáng váng vừa rồi, cuối cùng, một đường viền mơ hồ hiện ra trong tầm mắt, rồi càng ngày càng rõ ràng.
Căn phòng được trang trí với màu sắc có độ bão hòa thấp, chủ yếu là đen, trắng và xám, đồ đạc tiện nghi nhất được bố trí trên cơ sở giữ lại phong cách Trung Quốc, trông có vẻ đắt tiền và quý giá, chỉ có tài liệu trên bàn và bộ đồ ở bên cạnh, áo khoác ngoài là loại được dùng phổ biến.
Vậy mà có thể nhìn thấy thêm lần nữa! Lần này sẽ kéo dài bao lâu?!
Chân Diểu bỗng dưng quay đầu lại, nhìn về phía cửa phòng tắm chỉ cách cô có một mét.
Cánh cửa có thể lờ mờ để lộ bóng người, nhưng lại không thể nhìn rõ lắm. Lúc này, bóng đen phản chiếu trên đó rất cao, hình như đang dùng một cánh tay chống đỡ vách tường, cúi đầu đón nhận dòng nước từ trên đầu đổ xuống, bóng đen bên người khẽ nhúc nhích. Trong tiếng nước, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc trầm mặc. Khi cô còn đang sững sờ, cố gắng phân biệt cẩn thận thì tiếng nước đột ngột dừng lại.
Cô tỉnh lại như một giấc mơ, vừa định lùi lại hai bước hoảng hốt thì cửa phòng tắm đột nhiên vang lên một tiếng "lạch cạch".
Cánh cửa từ bên trong kéo ra, khe hở càng lúc càng lớn, người bên trong hiển nhiên đang tắm, nhưng không có hơi nóng từ trong đó tỏa ra, nhưng lại lộ ra một chút ớn lạnh.
Người đàn ông quấn khăn tắm quanh thân dưới, một tay chống lên khung cửa xuất hiện trước mắt.
Anh hất ngược mái tóc ướt ra sau một cách rối bời, một vài sợi tóc từ thái dương rơi xuống, những giọt nước ọp ẹp từ ngọn tóc nhỏ giọt xuống theo đường viền sâu và sắc, rồi rơi xuống bộ ngực nhấp nhô.
Một lớp cơ mỏng manh vô cùng cường tráng, eo hẹp cùng hông rộng, cơ bụng tám múi cùng đường nét nàng tiên cá hai bên xuyên xuống tận mép khăn tắm. Sau khi cởϊ áσ sơ mi hay bộ đồ trên người thì anh giống như xé bỏ đi vẻ ngoài tiềm ẩn nào đó.
Chân Diểu không thể nhìn kỹ khi anh mặc bộ âu phục vào lần trước, lần duy nhất có lại ánh sáng, quần áo cùng nửa khuôn mặt sắc cạnh cũng là ấn tượng rất mơ hồ.
Tuy rằng không có so sánh, nhưng bộ dáng lúc này rất khác xa so với những gì cô đã tưởng tượng.
Đột nhiên mất cảnh giác, khi nhìn thấy cảnh này thì cô đột nhiên mất cảnh giác...
Chân Diểu sợ tới mức vội vàng rũ mắt nhìn xuống, nhưng lại càng cảm thấy mình càng ngày càng không phòng bị được...
Anh, anh, anh?
Cô lùi lại một bước, sau đó nhanh chóng ngừng quay đầu đi. Tuy nhiên, chiếc khăn tắm tuyết trắng trong tâm trí cô giống như những ngọn núi thăng trầm phủ đầy tuyết trắng mà vương vấn.
Là anh sao...?!
Hình ảnh trước mặt cô có sức ảnh hưởng quá lớn, thậm chí còn làm lu mờ niềm vui lấy lại thị lực của cô trong một khoảng thời gian. "Anh không sao chứ?"
Thiếu chút nữa thì cô đã thốt ra mấy chữ "không mặc quần áo", phản ứng của Chân Diểu dừng lại trước bờ vực, nghĩ mà toát mồ hôi lạnh, nhưng sắc mặt thì ngược lại.
Tống Lộc Bách không biết cô có thể nhìn thấy gì lúc này, cô cũng không thể để mình bị bại lộ trước.
"Anh làm sao?" Anh nhướng mày, có chút cảm xúc nào đó không giấu được trong giọng nói của anh.
Cửa phòng tắm hoàn toàn mở ra, bắp thịt trên cánh tay hơi duỗi thẳng của người đàn ông nhìn rất mềm mại và đẹp mắt, khi dùng lực sẽ có chút dao động.
Anh bỗng nhiên nhắc chân lên tiến lại gần cô.
Chân Diểu run rẩy lui về phía sau, nói không rõ ràng: "Anh... không phải anh đang tắm sao, đột nhiên đi ra làm gì? Anh sẽ không? Anh sẽ không cởϊ qυầи áo đấy chứ?"
"Yên tâm, anh đang mặc."
Nói dối! Rõ ràng là không! Cô có chút khó thở, nhưng vì đến giờ vẫn "không nhìn thấy" nên cô không thể tiếp thu lời nói dối của anh được. Tống Lộc Bách đưa tay vuốt ngược mái tóc ướt sũng, tiếp tục đến gần cô: "Em ở đây làm gì, chân của em đã đỡ hơn chưa?"
"Em tới đưa thuốc cho anh." Trái tim Chân Diểu gần như nhảy ra khỏi cổ họng, cố ý đưa thuốc không đúng hướng: "Dì Lục nói rằng tay của anh bị trầy xước rồi."
Người đàn ông không trả lời, thông qua dư quang cô nhìn thấy anh đang rũ mắt liếc nhìn mình một cái, sau đó ngước mắt lên và nhìn thẳng, làm cô sợ đến mức phải cố gắng nhớ lại ánh mắt của mình khi bị mù.
Anh tiến tới hai bước nữa, nhưng sau lưng cô là một dãy ghế sô pha, không có đường lui.
Tầm mắt của cô không tránh khỏi nhìn thấy thân trên trần trụi của anh, khiến cô đỏ mặt.
"Tại sao em không lùi lại?" Anh khẽ cười.
Vì vậy, Chân Diểu lùi về phía sau nửa bước, đương nhiên sẽ bị vấp ngã trên sô pha, cả người ngã ngửa, ngồi không vững. "Chân Diểu."
"Dạ." Cô không dám nhìn lên.
"Vừa rồi em có thể nhìn thấy phải không?"
Cô đột nhiên hoảng sợ: "Cái gì, cái gì?"
"Em phục hồi thị lực sao?" Mặc dù giọng điệu của Tống Lộc Bách hơi cao lên ở cuối câu, nhưng không có nhiều nghi ngờ về ý nghĩa của một câu.
"Không có! Sao có thể?" Chân Diểu lập tức phủ nhận: "Từ lần trước em đã muốn hồi phục, nhưng vẫn chưa được."
Sau khi được Tống Lộc Bách nhắc nhở, cô chợt nhận ra rằng thời gian hồi phục lần này lâu hơn bất cứ lần nào, cho đến lúc này vẫn chưa có dấu hiệu gì xấu.
Lần này nó thực sự có thể trở nên tốt hơn sao?
"Vậy tại sao lúc nãy em lại quay mặt đi? Em đang giấu giếm cái gì sao?"
"Tiếng nước vừa ngừng, anh đột nhiên mở cửa, em bị dọa tới sợ rồi." Chân Diểu lo lắng nuốt nước miếng, cố gắng tổ chức ngôn ngữ: "Chỉ là theo bản năng mà tránh đi một chút, sợ rằng anh không mặc quần áo." "Anh là loại cầm thú như vậy sao? Cứ như vậy mà đi ra sao?"
Làm sao có thể đánh đồng với không có quần áo...
Gót chân cô ép chặt vào đáy sô pha, như ngồi trên kim châm.
"Dù sao... nếu em thật sự khôi phục, không phải nên nói cho anh vui sao?"
"Phải không?" Ngón tay vẫn còn ướŧ áŧ đột nhiên đỡ lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên hướng về phía trước.
Bất ngờ thay, Chân Diểu nhìn anh bằng một đôi mắt nâu sẫm và gần như đen tuyền, như thể anh đột ngột bước lên không trung vào một vực thẳm không đáy.
Người đàn ông chăm chú nhìn cô, ánh mắt sắc bén và hung hãn.
Ngón tay nâng cằm cô chậm rãi cọ xát, giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng, bình tĩnh như vô số lần trước, nhưng từ trong ánh mắt thiêu đốt kia cũng rất lãnh đạm.
"Vậy thì nhìn anh."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!