"Giả sao?" Điền Toàn sửng sờ, cười khan: "Cháu với tam thiếu gia không có...."
Chân Diểu nghiến chặt răng, lưng và cổ thẳng tắp như cành cây căng lên trong gió, im lặng đối mặt.
Mỗi lời nói của Điền Toàn đều đâm vào nỗi đau mà cô không muốn chạm vào nhất, đầu tiên là cha mẹ, sau đó là người nhà họ Tống, tất cả những gì quý giá nhất đối với cô đều trở thành những thứ không đáng kể và không đáng giá trong miệng bà ta.
Nhà họ Tống giống như một nơi trú ẩn an toàn, là nơi cho cô tránh khỏi những suy nghĩ về sự ra đi của người thân và bóng đen của vụ tai nạn xe hơi đó, nhưng một khi cô trở lại nhà họ Tưởng mây đen sẽ dày đặc ập xuống đầu cô khiến cô khó thở.
"Nếu tam thiếu gia không có ý đó vậy thì thật sự rất đáng tiếc." Ánh mắt Điền Toàn khẽ động, lập tức trở nên lo lắng: "Nếu đã như vậy thì thái độ của bọn họ đối với cháu trong tương lai lại càng khó nói rồi, ôi chao, mợ thật sự rất lo lắng...."
Đột nhiên hai tay của Chân Diểu đặt trên đầu gối được một bàn tay già nua vỗ về, đôi mắt màu nâu nhạt của cô khẽ chuyển động nhìn bàn tay của bà Tưởng.
"Diểu Diểu." Giọng điệu thân mật của bà Tưởng có chút không được tự nhiên.
Cô nhỏ nhẹ nói: "Bà ngoại, bà muốn nói gì vậy?"
"Cháu là một cô gái nhỏ chắc chắn sẽ không nghĩ được nhiều đến như vậy, bên cạnh cháu cũng không có người khác suy nghĩ thay cho cháu, chỉ có chúng ta mới có thể giúp cháu tính toán cho nên cháu đừng cảm thấy chúng ta đang khoa tay múa chân." Bà Tưởng nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Bây giờ cháu chỉ là ăn nhờ ở đậu nhà họ Tống, không được tính là một phần của nhà bọn họ, muốn duy trì được loại chuyện tốt này thì phải ghi tên mình vào hộ khẩu nhà bọn họ."
Sắc mặt Điền Toàn trắng bệch: "Nhưng Diểu Diểu không phải là không đồng ý sao?"
"Con bé không muốn không phải còn có Tư Nghiên sao?"
Chân Diểu đột nhiên ngẩng đầu nhìn hai vị trưởng lão đang ngồi trước mặt.
"Diểu Diểu à, chị họ của cháu đã đến tuổi tính chuyện cưới xin nhưng trong vòng bạn bè của bà và cậu mợ cháu cảm thấy đều không an tâm, hoặc là không hợp tuổi, hoặc là độ tuổi không phù hợp. Ngày đó nghĩ lại cảm thấy mấy người anh của cháu rất tốt, hay là cháu giúp chị họ cháu với Tống thiếu đến với nhau đi, sau này chị cháu có thể giúp cháu, cháu cũng được tính là một nửa của nhà họ Tống rồi!"
"Bà ngoại cháu nói không sai, nếu Tư Nghiên thật sự gả vào nhà họ Tống nhất định cũng sẽ bảo Tống thiếu gia đối xử tốt với cháu. Khi nãy mợ nhìn thấy Tống thiếu gia đối xử với cháu không lạnh không nóng, cháu sợ đến không dám lớn tiếng nói chuyện!"
Bà Tưởng gật đầu: "Nếu như Tống thiếu gia không thành thì nhị thiếu cũng không tệ."
"Đương nhiên rồi, tốt nhất vẫn là Tống thiếu." Điền Toàn cười háo hức.
Kể từ khi sản nghiệp của Tưởng thị bị ảnh hưởng vài ngày trước, các quỹ dần dần trở nên eo hẹp và khả năng sinh lời giảm rõ rệt, đây chính là tai bay vạ gió. Sau khi thử mọi cách có thể để hỏi thăm, một người nào đó mơ hồ tiết lộ rằng bọn họ đã xúc phạm ai đó.
Bọn họ có thể xúc phạm ai? Ai lại có loại thủ đoạn và năng lực này? Người có khả năng nhất chính là nhà họ Tống.
Cả gia đình tức giận đến mức cả đêm trằn trọc không ngủ được, cuối cùng đưa ra kết luận: Cách tốt nhất chính là dẹp bỏ mâu thuẫn để nhà họ Tống ngừng tay, tốt hơn nữa là trong tương lai có thể giúp đỡ nhà họ Tưởng. Nếu như đã không trông mong gì được vào con sói nhỏ mắt trắng này, vậy thì vẫn là để con gái cưng của bà ta đi là tốt nhất. Nước phù sa sẽ không chảy vào ruộng người ngoài, khi Tư Nghiên trở thành bà Tống, nhà họ Tưởng sẽ được hưởng phong quang vô hạn.
Nhìn biểu hiện của bà Tưởng và Điền Toàn, lúc này Chân Diểu chỉ cảm thấy buồn cười và tức giận.
Bọn họ rốt cuộc là xem mấy người Tống Lộc Bạch bọn họ là cái gì? Lại xem cô là cái gì đây?
Nhắc đến Tống Diên Từ vậy mà lại bày ra giọng điệu chịu thiệt, nói rằng những người bạn trong vòng bạn bè không hợp độ tuổi, nhưng sự thật là như vậy sao?
Tưởng Tư Nghiên mới hai mươi mốt tuổi, sao có thể là độ tuổi phù hợp với Tống Lộc Bách? Bọn họ chỉ coi trọng việc anh tiếp quản nhà họ Tống, cùng với danh tiến và địa vị không ai sánh được của anh trong giới kinh doanh mà thôi. Điều khiến cô không thể chịu đựng được nhất là câu nói của bà ngoại "Tư Nghiên nhất định sẽ để Tống thiếu gia đối xử tốt với cháu."
Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim như chìm trong nước vừa chua vừa đắng.
"Bà ngoại, mợ, những gì hai người cần nói đều nói hết rồi đúng không?" Tức giận khó chịu đến cực điểm, cô đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng và dũng cảm.
Chân Diểu đột nhiên đứng lên: "Đầu tiên, cháu chưa từng nghĩ đến sẽ để nhà họ Tống chăm sóc mình mãi mãi. Hiện tại cháu có thể nhìn thấy rồi, có thể đọc sách có thể tự mình lập kế hoạch cho cuộc đời của mình, cháu cũng chưa từng nghĩ qua sẽ đạt được lợi ích gì từ bọn họ, chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng bọn họ. Từ trước đến nay bọn họ đối xử tốt với cháu đều là thật tâm thật ý, không phải người thân nhưng tốt hơn người thân." "Cuối cùng yêu cầu của hai người muốn cháu giúp chị họ, cháu sẽ không bao giờ đồng ý." Cô càng nói máu càng nóng lên: "Cháu cũng không cần thiết nhờ chị họ để đạt được bất kỳ lợi ích gì."
"Mày!" Bà Tưởng bị kinh ngạc sau đó bắt đầu nổi giận: "Chân Diểu, đây là thái độ của mày nói chuyện với người lớn sau?"
Chân Diểu không cúi đầu: "Cháu không nghĩ rằng lời cháu nói có bất kỳ vấn đề gì hay là có bất kỳ xúc phạm nào với người lớn cả."
"Chân Diểu, bà ngoại cháu có lòng tốt muốn gọi cháu trở về, sao cháu lại cứ khăng khăng không nghe lời như vậy?"
"Chẳng lẽ không phải là bị bệnh rồi cho nên mới gọi cháu trở về sao?"
Điền Toàn không nghĩ tới cô sẽ đưa ra một bước cuối cùng này, nhất thời bà ta không còn kiên nhẫn để giữ bộ mặt tốt nữa: "Vậy mày nghe xem lời mày nãy giờ nói với chúng tao là cái gì? Cái gì gọi là không phải người thân nhưng tốt hơn người thân? Tốt hơn ai? Trước đây mày sẽ không nói chuyện như vậy với chúng tao, chẳng lẽ sau khi đến nhà họ Tống thì cảm thấy có sức mạnh rồi đến cả người lớn như bọn tao mày cũng không để vào mắt?" "Trước đây cháu cứ nghĩ dòng máu ruột thịt sẽ cắt không đứt, nhưng sau khi cháu mù rồi cháu mới hiểu mọi chuyện không phải như vậy. Những người không cùng huyết thống cũng có thể đối xử với nhau bằng tình cảm gia đình, nhưng những người thân thực sự có quan hệ huyết thống chỉ coi trọng lợi ích và cố gắng hết sức để mưu cầu lợi ích cho mình."
Chân Diểu chưa từng có kinh nghiệm lên tiếng chống lại người lớn, trước đây dù nhà họ Tưởng có làm cái gì, cha mẹ cô cũng đều bảo cô đừng quản, nói rằng tất cả không cần cô giải quyết và cô cũng không phải đối mặt với nó, nhưng bây giờ cô không còn được cha mẹ che chở nữa, cô phải tự bày tỏ thái độ.
"Mày! Quả thật mày phản rồi! Tưởng rằng trong tay có tài sản thừa kế thì bọn tao phải dỗ mày sao? Tưởng rằng có nhà họ Tống chống lưng thì có thể vô pháp vô thiên như vậy sao? Ngược lại tao muốn xem xem bọn họ có thể bảo vệ mày cả đời hay không!" "Cốc cốc cốc" vừa nói xong thì cánh cửa bị gõ mạnh vài cái như tiếng trống mở ra vết nứt bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng.
Lòng ngực bà Tưởng phập phồng, lạnh lùng quay lưng lại, Điền Toàn không kiên nhẫn nói: "Ai đó?"
"Là anh, mở cửa." Giọng của Tưởng Thịnh từ ngoài cửa vang lên.
Điền Toàn che mặt đi qua: "Anh không phải đi bồi Tống thiếu sao? Qua đây làm cái gì? Nếu rảnh như vậy thì tốt nhất anh nên gọi Tư Nghiên ra đây."
"....Em ít nói hai câu đi, mau mở cửa ra."
"Tới đây tới đây, thúc giục cái gì."
Chưa nói hết câu cửa đã bị kéo ra, Điền Toàn ngẩng đầu nhìn thấy người ở ngoài cửa, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Tống thiếu gia...."
Chân Diểu sững sờ, hít một thật sâu để điều chỉnh lại cảm xúc, chớp chớp mắt quay đầu lại.
"Tống thiếu gia đây là...." Điền Toàn cười nói. Ánh mắt của người đàn ông ở ngoài cửa quá lạnh lùng, giống như đang hỏi tội, khi nhìn đến trong lòng bà ta phát sợ. Tâm của Tưởng Thịnh như đã chết nhưng không thể không nhắc nhở: "Tống thiếu đã đứng ở ngoài cửa được một lúc lâu rồi, lúc nãy anh định gõ cửa nhưng ngài ấy bảo không cần làm phiền mọi người ôn chuyện cũ."
Đứng ở ngoài được một lúc rồi? Vậy không phải là nghe được hết rồi sao?
Trái tim Điền Toàn hoàn toàn lạnh lẽo, bà ta nhìn Tưởng Thịnh với tia hy vọng cuối cùng nhưng ông ta trừng mắt nhìn bà ta một cách cay đắng rồi quay mặt đi.
Ánh mắt này đã nói rõ tất cả, nó như tia sét đánh giữa trời quang.
Bà Tưởng vừa bực mình vừa hối hận, bước tới muốn nói gì đó để cứu vãn tình thế nhưng lại nghe Tống Lộc Bách nói: "Diểu Diểu, qua đây."
Chân Diểu nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đi qua, lúc đi đến bên cạnh người đàn ông thì bị anh dễ dàng như trở bàn tay kéo cô đứng sau lưng anh, tầm nhìn trước mắt gần như đều bị anh chắn mất. Cảm giác an toàn được che mưa che gió trở lại rồi.
"Bà muốn xem xem nhà họ Tống có thể bảo vệ em ấy cả đời hay không sao?" Giọng điệu của Tống Lộc Bách cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại trầm mặc như trước cơn bão.
Không ai dám đáp lại, căn phòng và hành lang nơi họ đang ở lúc này đều yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy gì.
"Vậy thì hãy mở to mắt ra mà xem nhà họ Tống sẽ bảo vệ em ấy cả đời như thế nào." Sự khinh thường và mỉa mai trong giọng nói vừa rồi lộ ra như sương giá và nước hồ bắn tung tóe khi mặt băng nứt ra: "Chỉ sợ bà sống không nổi đến lúc đó."
......
"Chân Diểu! Diểu Diểu!"
Chân Diểu đang đi bên cạnh Tống Lộc Bách nghe thấy giọng của Tưởng Tư Nghiên thì dừng lại. Cô quay lại nhìn thấy người phía sau đuổi theo đến đây đến hụt hơi.
"Hai, hai người cứ như vậy đi rồi sao?" Tống Tư Nghiên dừng lại ở trước mặt hai người họ vài bước, ngước mắt lên háo hức nhìn Tống Lộc Bách. Biểu cảm và động tác của cô ta đều được Chân Diểu thu vào trong mắt, đột nhiên lại nghĩ tới lời của bà Tưởng và Điền Toàn nói khi nãy.
"Chị họ, chị có lời gì muốn nói sao?"
"Ừ!" Tưởng Tư Nghiên gật gật đầu, lộ một nụ cười hơi ngại ngùng: "Là lúc nãy muốn nói nhưng kết quả là hai người đi gấp như vậy, chị không tới kịp để nói!"
Chân Diểu không biết cô ta thật sự không rõ chuyện gì đã xảy ra hay là giả bộ không rõ nhưng hiện tại cô không muốn quan tâm đến việc này.
Cô quay đầu nhẹ nhàng nói: "Anh, anh lên xe đợi em được không?"
Vẻ mặt của Tưởng Tư Nghiên đóng băng.
"Ừm." Khóe môi Tống Lộc Bách cong lên gần như là không thể thấy, đồng ý quay người rời đi.
"Chị họ, chị muốn nói cái gì bây giờ có thể nói rồi." Chân Diểu mím môi, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tưởng Tư Nghiên trước mặt. Không khó để nhìn ra cô ta ăn mặc khá vội vàng lại rất tỉ mỉ.
"Chân Diểu, mày cố ý đúng không? Mày biết rõ ràng tao đến vì cái gì, mày còn cố ý bảo Tống thiếu gia rời đi? Mày muốn khoe khoang gì với tao, khoe rằng người đàn ông như Tống thiếu gia rất ngoan ngoãn nghe lời mày sao?"
"Làm sao em biết chị vì cái gì mà đến?"
"Mẹ và bà nội không nói gì với mày? Không phải bảo mày nghĩ biện pháp để tác hợp tao với Tống thiếu gia sao?"
"Nhưng em không có đồng ý."
"Mày!"
Tưởng Tư Nghiên nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gái trước mặt này, trong lòng nỗi ghen tuông dâng trào.
Trước đây lúc Chân Diểu vẫn là một người mù, trong lòng cô ta vẫn còn cân bằng một chút, cô ta cảm thấy ông trời công bằng, cho dù có ngoại hình có gia cảnh thì như thế nào, không phải cũng chỉ là một phế vật không cha không mẹ sao. Nhưng hiện tại mắt của cô vậy mà lại khỏi rồi.
Đôi mắt đó dù bị nhưng vẫn rất bắt mắt, sau khi nó lấy lại ánh sáng thì lại khiến cô ta càng thêm sầu não.
Dựa vào cái gì tất cả những điều tốt đẹp đều bị cô chiếm hết rồi? Ngoại trừ cái chết của cha mẹ cô, vậy còn điều gì xui xẻo với Chân Diểu nữa đây? Nhà họ Tống đưa cô đi, ngay cả một người như Tống thiếu cũng bảo vệ cô, dựa vào cái gì? Vừa rồi cô ta đang đứng ở phía bên kia hành lang, cô ta đã chứng kiến cảnh
Tống Lộc Bách đang bảo vệ Chân Diểu ở sau lưng.
Mà những khó khăn về tài chính của nhà họ Tưởng trong thời gian này đã khiến cô ta phải mặc đồ theo mùa hàng tháng nay, lúc gặp bạn bè vô cùng xấu hổ, lại dựa vào cái gì mà Chân Diểu có quần áo đẹp và đồ ăn ngon?
"Tại sao mày không đồng ý? Như vậy có lợi ích gì cho mày?" Nghĩ đến vịt sắp bay lên trời, Tưởng Tư Nghiên không thể kiềm chế giọng điệu tức giận của mình. Chân Diểu nhìn cô ta, cố gắng dựng thẳng gai trên người: "Tại sao em phải đồng ý? Như vậy đối với em không có lợi ích gì."
"Chị họ, chị nói xong chưa? Nếu nói xong rồi vậy em đi trước đây."
"Mày đứng lại!"
Chân Diểu xem như không nghe thấy xoay người bước nhanh về phía trước.
Một giọng nữ sắc bén và gắt gỏng vang lên từ phía sau: "Nếu nhà họ Tống không có thực lực như vậy, Chân Diểu mày tự hỏi lại lòng mày, liệu mày vẫn sẽ đi với bọn họ không?!"
Cô dừng lại, quay người mỉm cười kìm nén cơn tức giận.
"Chỉ cần kéo tôi ra khỏi vũng bùn nhà họ Tưởng thì tôi sẽ. Tôi không giống mấy người, sẽ không coi tiền bạc là lợi ích duy nhất."
Nhìn Tưởng Tư Nghiên tức giận nhảy dựng lên, Chân Diểu đột nhiên cảm thấy không có gì phải tức giận -- sự tức giận và thất vọng của đối phương chỉ cho thấy họ không thể đạt được điều mình muốn nên chỉ có thể làm như vậy để trút bỏ thất vọng. Cô không kìm được nghĩ đến sự tồi tệ đó, lại mỉm cười với Tưởng Tư Nghiên.
"Bớt ghen tị lại với người khác, bởi vì dù có ghen tị thì chị cũng không đạt được điều đó đâu."
*
Chai rượu va chạm lanh lảnh, Tống Lịch Kiêu ngẩng đầu nhấp vài ngụm, toàn thân thoải mái nâng máy ảnh lên điều chỉnh.
Sau khi điều chỉnh khung ảnh xa xa một lúc lâu, cuối cùng khi đã sẵn sàng bấm nút chụp, điện thoại di động trong túi áo khoác đột nhiên rung lên.
Cậu ta nhíu mày, không quan tâm tiếp tục chụp ảnh, sau đó mới chậm rãi lấy điện thoại ra.
Nhìn người gọi hiển thị trên màn hình, cậu ta chợt có linh cảm không lành, vội quay đầu ra hiệu cho một vài người bạn xung quanh im lặng: "Trước đừng nói chuyện, anh tớ gọi đến rồi."
Bạn bè giơ tay cười đùa cợt nhả làm một động tác chu môi. "Anh, có chuyện gì vậy?"
Người ở đầu dây bên kia bình tĩnh hỏi: "Bây giờ đang ở đâu?"
"Em ở nhà đọc sách, sao vậy?"
"Ở nhà?"
"....Lúc nãy ở nhà, hiện tại ra ngoài gặp bạn rồi." Tống Lịch Kiêu sờ sờ mũi: "Anh cả, anh gọi đến không phải là để kiểm tra chứ?"
"Hôm qua anh đã xem dự án của cậu rồi."
"Sau đó thì sao?" Cậu ta căng thẳng lo lắng: "Vẫn không tệ chứ?"
"Không tệ?" Tống Lộc Bách nhẹ giọng nói: "Suy xét một chiều, quan sát vội vàng, chuẩn bị không kỹ, đầu tư không đúng tỷ lệ vốn đầu tư, chi phí cao hơn ngân sách tối thiểu năm phần trăm, thời gian ra mắt thị trường chậm hơn nửa tháng so với dự kiến, tạo cơ hội cho đối thủ."
"...."
"Anh." Tống Lịch Kiêu thở dài biện giải nói: "Xét cho cùng thì đây cũng là dự án đầu tiên em chính thức xử lý, điều đó cũng dễ hiểu." "Các khoản lỗ đều là những con số hiển thị trên báo cáo tài chính, không có bất kỳ lý do gì."
"....Nhưng em cũng không thể luôn viết bản kiểm điểm phản ánh chỉ trích bản thân mình chứ?"
Tống Lộc Bách dừng lại một chút: "Cũng không phải là không thể. Nhân tiện hãy suy ngẫm về những bức ảnh mà cậu để lộ ra ngoài."
"Còn thật sự phải viết sao? Không phải..... Alo? Anh?" Tống Lịch Kiêu đặt điện thoại xuống nhìn chằm chằm màn hình không thể tin được, nhìn giao diện sau khi cúp điện thoại tạm thời không có phản ứng.
Không phải đưa Diểu Diểu đến nhà họ Tưởng sao? Tại sao anh vẫn còn thời gian để gọi cho cậu ta để nói về việc của công ty vậy?
Trước đây cậu ta đã từng đắc tội Tống Lộc Bách, lúc bị "trả thù" mà còn không biết có loại chuyện này, mất ba đến năm ngày hoặc mười ngày nửa tháng mới biết tại sao. Lần này không phải lại là tình huống đó nữa chứ? Cậu ta lại đắc tội chỗ nào với người lòng dạ hẹp hòi này rồi?
"Nói xong rồi sao?"
Chân Diểu gật đầu, ngồi vào vị trí phụ lái: "Nói xong rồi."
Tống Lộc Bách không nói gì, anh đóng cửa xe cho cô rồi sau đó vòng qua ghế lái ngồi vào.
Cô cúi đầu im lặng thắt dây an toàn, trong lòng có hơi loạn, nhưng cuối cùng vẫn ép mình từ từ bình tĩnh lại.
Khi tức giận rất dễ hành động bốc đồng, rất có thể nói những lời chưa kịp suy nghĩ, nhưng cho dù vừa rồi cô có nói gì với Điền Toàn hay với Tưởng Tư Nghiên, cô cũng không hối hận.
"Buồn sao?"
"Không buồn." Chân Diểu lắc đầu. Ngược lại, bây giờ cô rất thoải mái, thoải mái hơn rất nhiều so với khi mới tới đây.
"Xem ra lời anh nói với em em vẫn chưa quên." Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm vào con đường rộng lớn và thẳng tắp phía trước xe: "Còn tưởng em ngốc đến mức luôn nhẫn nhịn, cuối cùng cũng biết cách chống trả rồi." "....Anh đều nghe thấy hết rồi?" Chân Diểu đột nhiên cảm thấy có hơi không thoải mái.
"Ừm, làm rất tốt. Đặc biệt là lúc bảo vệ đồ ăn của mình."
Bảo vệ đồ ăn? Cô mù mịt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, ngậm miệng lại vì xấu hổ. Người đàn ông đang lái xe vươn một tay ra chạm vào phía sau đầu cô:"Ngoan."
Mặt Chân Diểu nóng lên.
"Lần sau có thể hung dữ lên thêm một chút." Tống Lộc Bách nói.
Cô khẽ gật đầu: "Vâng."
Thật ra, nếu lúc nãy anh không ở nhà họ Tưởng, không ở lầu hai đợi cô, có lẽ cô sẽ không thể nói chuyện thẳng thắn với họ như thế.
Anh đã cho cô rất nhiều sự can đảm và sức mạnh.
Còn có câu nói muốn bảo vệ cô cả đời đó....
Chân Diểu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Em định giải quyết nhà họ Tưởng như thế nào?"
"Sau này em sẽ không chủ động liên hệ với bọn họ, cũng sẽ không bao giờ trở về nữa." Cô trả lời: "Những yêu cầu vô lý đó em cũng sẽ không làm." "Chỉ như vậy?"
"....Vẫn còn gì muốn làm sao?"
"Không có gì."
Ngón tay Tống Lộc Bách gõ gõ vào vô lăng không nói nữa.
Vốn dĩ anh định nói với cô, nếu cô đồng ý thì sản nghiệp méo mó có còn hơn không của nhà họ Tưởng cũng có thể để tên cô, anh có thể khiến cả nhà họ Tưởng trắng tay.
Nhưng chắc chắn cô sẽ không đồng ý, sau này những chuyện anh làm tiếp theo cũng sẽ bị cô nghi ngờ.
Thôi thì cứ để Tưởng thị kéo dài hơi tàn đi, nửa sống nửa chết. Cứ để người của nhà họ Tưởng vĩnh viễn tưởng rằng có hi vọng có thể trở lại như ngày xưa đi, nhưng vĩnh viễn sẽ không có chuyện nắng hạn gặp mưa rào đâu, đây mới là 'quà tặng' tốt nhất.
Nghĩ đến điều này, sự thù địch trào dâng trong lồng ngực anh miễn cưỡng giảm bớt.
"Anh ơi."
"Ừm?"
"Anh nói.... lần sau." Chân Diểu liếm môi, một lúc lâu sau, cô vẫn không nhịn được hỏi: "Có nghĩa là xung quanh anh sẽ có nhiều người có ý đồ như vậy sao?" "Loại ý đồ nào?"
"....Ý đồ....thích anh."
Tống Lộc Bách hít một hơi.
"Diểu Diểu."
"Vâng." Chân Diểu cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, cố gắng chuyển sự chú ý.
"Lời lúc nãy mới nói, nói lại lần nữa đi."
Cô không hiểu: "Thích..."
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Chân Diểu nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ như thể đang chạy trốn, nhiệt huyết của cô từ từ dâng lên: "Là, là bọn họ... thích anh mà."
Người đàn ông thản nhiên "ừm" như thể anh vẫn đang điều khiển xe rất chăm chú, trên thực tế tốc độ của xe đã giảm xuống và xe phía trước rẽ sang phải, anh có ý định dừng lại bên đường.
"Em thì sao."
"..." Cô nắm chặt dây an toàn, giọng nói nhỏ xíu lời nói mơ hồ: "...Em cũng vậy."
"Cũng vậy cái gì?"
"Cũng.... thích anh."
Anh không nói nữa, yên lặng đậu xe bên đường vắng lặng không người, sau đó hơi ngả ghế ra sau. Hơi thở của Chân Diểu thả nhẹ. Anh, anh đang muốn làm cái gì vậy?
"Tháo dây an toàn ra."
".....Làm gì vậy?"
Tống Lộc Bách không nói chuyện, sau khi tháo dây của mình, anh nghiêng người về phía trước nhấn vào khóa của dây an toàn bên hông cô, tay chống lên lưng ghế phía sau cô.
"Ngồi qua đây."
"Ngồi ở đâu?"
"Ngồi chỗ anh."
"Nhưng chỗ anh sao ngồi được..."
Anh trực tiếp đưa tay ra làm động tác muốn ôm cô.
Chân Diểu giật mình, hai má ửng hồng, lo lắng lắp bắp nói: "Như vậy, như vậy không tốt lắm đâu!"
"Anh đỡ em qua đây." Tống Lộc Bách không nặng không nhẹ siết cổ tay cô, nhẹ nhàng hạ mắt nhìn vào chân anh: "Ngồi ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!