Triều Giản làm như không phát hiện, hắn tiếp tục băng bó cho Trần Ngưỡng một cách không nhanh không chậm, những ngón tay hơi lạnh luôn có thể cọ xát vào anh. Vai, eo bụng, trước ngực, phía sau lưng, ở khắp mọi nơi. Triều Giản băng bó vết thương cho Trần Ngưỡng xong liền rời khỏi phòng, hắn kêu Hướng Đông đưa mình một điếu thuốc. Hướng Đông phỉ nhổ: "Chúng ta là tình địch, mày hướng lão tử muốn một điếu thuốc, là không thèm để lão tử vào mắt đúng không?" Nói thì nói như thế, hắn vẫn ném điếu thuốc qua. Tên này không phải không hút thuốc lá sao, không phải không thích Trần Ngưỡng hút thuốc à? Vậy mà bây giờ chính nó lại muốn hút thuốc. Hướng Đông ở trong lòng cười lạnh, bố đây cần thiết lấy việc giúp người làm niềm vui rồi. Tốt nhất là vừa hút liền nghiện luôn, trở thành một thằng nghiện thuốc lá, vậy thì sẽ làm không được bảo bảo ngoan của Trần Ngưỡng nữa. Hướng Đông ác ý nghĩ, hắn ném bật lửa cho Triều Giản, ra vẻ quan tâm nói: "Biết bật không? Muốn Đông ca dạy cho không?" Tiếng "Đinh" từ ngón tay của Triều Giản tràn ra, hắn đứng ở ven tuờng tối tăm châm điếu thuốc, rồi ngửa đầu rít một hơi rất thành thạo. Hướng Đông lập tức giận điên lên, hắn hung hăng túm lấy áo của Triều Giản: "Mẹ mày...!Chính mày là một kẻ nghiện thuốc lá, thì dựa vào cái gì quản chế Trần Ngưỡng...!Không cho nó hút thuốc? Giả vờ lừa gạt nó vui ha!" Trong mắt Triều Giản đầy lệ khí quét về phía bàn tay trên cổ áo. Hướng Đông đang muốn động thủ, nhưng sau lưng dường như có mắt, đột nhiên quay đầu lại thì thấy Trần Ngưỡng từ trong phòng ra tới, chửi một câu thu tay lại. "Lão tử sẽ không lại lót đường cho cái thứ trà xanh như mày!" Hướng Đông hừ lạnh một tiếng rời đi. Trần Ngưỡng mặc kệ Hướng Đông, anh bị bóng người dựa vào tường hút thuốc làm cho bối rối, người đã nói hút thuốc có hại cho sức khỏe, bây giờ lại đang hút. Còn hút rất dữ. Hút một hơi, cháy hết một đoạn. Trần Ngưỡng đi qua, dùng ánh mắt phức tạp nói: "Tôi tưởng cậu chưa từng hút thuốc." "Anh tưởng?" Trong đôi mắt khép hờ của Triều Giản như có tia sáng lập loè, hắn nhắm lại, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, "Rất nhiều việc anh tưởng, thường đều là sai, ca ca." Trần Ngưỡng không nói nên lời. "Đã rất lâu rồi tôi chưa hút điếu thuốc nào, chỉ một điếu." Triều Giản nói bằng giọng điệu không mặn không nhạt, tiếng nói hơi khàn. Trần Ngưỡng ở tuổi của Triều Giản, đã nghiện thuốc lá rất dữ dội, vì vậy mặc dù anh đột nhiên phát hiện ra cộng sự của mình liên tục bảo anh không được hút thuốc, nhưng bản thân lại hút rất thành thạo, cũng không muốn đi trách cứ. Mười chín tuổi, là người trưởng thành rồi, muốn hút thì hút đi. Anh cũng muốn rít vài hơi. Trần Ngưỡng li3m môi, anh đang muốn đi tìm Hướng Đông xin một điếu, chợt thấy nửa điếu thuốc đưa tới trước mặt anh. Chờ Trần Ngưỡng định thần lại, anh đã ngậm lấy nửa điếu thuốc ở bên môi, trên đầu mẩu thuốc lá ẩm ướt, là nước bọt của một người khác. Trần Ngưỡng vừa hút thuốc vừa ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, lại nghe thấy người bên cạnh nói: "Tôi đi đại sảnh ngồi một lát, đừng đi theo tôi." Anh kinh ngạc nhìn Triều Giản chống nạng từ trong tường đi ra, đầu óc trống rỗng, không chút nghỉ ngợi nói: "Cậu phải cẩn thận chú ý an toàn đó." Bóng dáng rộng lớn đó không đáp lại anh. Trần Ngưỡng cảm thấy có chút kỳ quái, không biết nên hình dung như thế nào, đây là lần đầu tiên từ khi anh và Triều Giản làm cộng sự, đối phương yêu cầu anh không cần đi theo. Tâm trạng không quá tốt sao? Trần Ngưỡng thất thần hút hết điếu thuốc, đi về phía đội ngũ. Đèn của mấy cái điện thoại và đèn lồ ng tạo thành một vòng tròn, Hương Tử Mộ đang sửa chữa bức tượng đá trong vòng tròn đó, hiệu suất của cô rất cao, hiện tại đã sữa chữa 1/3, nhìn vào hình dáng là một đứa trẻ con, suy đoán của Trần Ngưỡng là đúng. Người đàn bà điên trở nên rất trầm mặc, ả đứng bên cạnh Hương Tử Mộ, không chớp mắt nhìn chằm chằm tượng đá trong tay cô. Bầu không khí có một loại hài hòa yếu ớt, chỉ cần chọc một phát là phá vỡ ngay. Cả Tiền Hán và Cát Phi đều bị thương nên không giúp được gì nhiều, chỉ có Châu Châu đang trợ giúp Hương Tử Mộ. Trần Ngưỡng nhìn một hồi rồi quay người trở vào phòng, vừa đi tới cửa thì dừng lại, sau đó lại bước vào: "Họa gia, anh đang làm gì vậy?" Họa gia cong eo, mặt đối diện với cái túi Trần Ngưỡng để ở mép giường, sắp dúi toàn bộ cái đầu vào trong.
Khi Trần Ngưỡng đến gần, anh phát hiện trạng thái của Họa gia không đúng, hơi thở nặng nề và rối loạn, tay cầm mép túi vẫn run rẩy, cảnh tượng này rất giống với người làm nhiệm vụ già ở trạm nghỉ. Trần Ngưỡng trong nháy mắt hiểu ra cái gì. Là huân hương. Họa gia không đứng hẳn dậy, anh ta giữ nguyên tư thế đó, thò cổ vào trong túi, như muốn ăn hết cả cái túi luôn vậy. "Tôi có thể lấy quần áo trong túi này đi được không?" Họa gia đưa ra một thỉnh cầu bất lịch sự và kỳ quặc. Trần Ngưỡng nhìn dáng người gầy guộc không giống người sống của anh ta: "Tôi chỉ có thể cho anh một kiện." Cộng sự của tôi cũng rất cần. Trần Ngưỡng không nói nữa câu sau, anh biết Họa gia có thể hiểu được. Họa gia áp chế ý định cướp chiếc túi đi, cố sức làm bản thân khôi phục lý trí, anh ta tỉnh táo hơn một chút thì đã nghe hiểu, không có chuyện được một tấc lại muốn tiến một thước, anh ta càng sẽ không càn quấy. "Cảm ơn." Họa gia nhìn Trần Ngưỡng như nhìn cứu tinh, khóe mắt đỏ lên, giọng nói nồng đậm giọng mũi. Trần Ngưỡng đưa chiếc áo của mình cho Họa gia. Họa gia cầm lấy chiếc áo rời đi, nhưng rất nhanh lại quay lại, đưa cho Trần Ngưỡng một nắm kim cương sáng lấp lánh. Trần Ngưỡng: "......" Vừa lơ đãng liền thành đại gia. Nếu có thể cởi trói thẻ thân phận, đời này cơm ăn áo mặc đều không cần lo nữa, Trần Ngưỡng một lời khó nói hết nghĩ. Họa gia không rời đi. Trần Ngưỡng nhìn ra được Họa gia đang suy nghĩ gì, nên không trực tiếp trả lời, Triều Giản lấy huân hương từ người phụ nữ trong phòng khám nhỏ, anh không thể làm chủ được, huống hồ...... Khi trở về thế giới thực, khả năng bọn họ gặp được Họa gia là không cao, phải dựa vào vận may. Trần Ngưỡng cảm thấy Họa gia là người làm nhiệm vụ lão luyện có số ID gồm năm chữ số, sẽ biết trong thế giới nhiệm vụ không thể trao đổi thông tin liên lạc với nhau. "Tôi vẫn muốn thử xem." Họa gia có chiều cao tương đương với Triều Giản, khi nhìn Trần Ngưỡng thì phải cúi đầu nhìn xuống, nhưng lúc này toàn thân anh ta không có chút tự phụ nào, chỉ có khẩn cầu. "Vậy được." Trần Ngưỡng không cùng người bị chấn thương tinh thần lý luận, đưa cho anh ta quyển sổ nhỏ trên bàn, "Anh viết số điện thoại vào đây đi." "Được, tôi viết." Họa gia có bệnh sạch rất nghiêm trọng, nhưng lúc này lại không phát hiện bản thân mình đụng vào cạnh bàn. Trần Ngưỡng liếc nhìn nội dung trong cuốn sổ nhỏ, có cả một danh sách dài. Phân ra là số điện thoại di động cá nhân, số dùng trong công tác, số điện thoại bàn, số của tài xế, rồi số quản gia, quê quán, biệt viện đế vương. Sau khi Họa gia viết xong còn lật danh bạ trên điện thoại di động, cố gắng ghi lại tất cả số điện thoại của người thân và bạn bè, giăng lưới rộng, nói không chừng viết nhiều một ít, một trong những dãy số sẽ có khả năng bị quy tắc bỏ sót, vậy thì nó sẽ không tiến hành che chắn bóp méo. Trần Ngưỡng yên lặng nhìn Họa gia viết cả một trang, anh suy nghĩ một lúc, lấy cuốn nhật ký của Vương Khoan Hữu ra, chọn lọc và tiết lộ thông tin liên quan đến cuốn nhật ký. Họa gia không do dự lật ra trang sau của Hướng Đông, bắt đầu viết từ dòng đầu tiên, tuy đã làm qua rất nhiều lần nhiệm vụ, nhưng anh ta không viết hết vào mà chỉ viết ba lần khiến mình ghi nhớ sâu sắc nhất. Cuối cùng chữ ký ghi là -- kim cương Vương lão ngũ. Trần Ngưỡng không biết nghĩ như thế nào, bảo Họa gia cũng viết số điện thoại của mình lên đó. . Sau khi đi vệ sinh xong vào phòng, đập vào mắt Hướng Đông là hình ảnh Họa gia đang ngẩn người ôm quần áo của Trần Ngưỡng, trên tay không đeo bao tay dùng một lần, mùi thuốc khử trùng trên người cũng không nồng. Họa gia lạnh mặt ngẩng đầu: "Sao không nói thẳng luôn trên quần áo của Trần Ngưỡng và Triều Giản có......"
"Ngày đầu tiên tiến vào nhiệm vụ này ta đã nhắc nhở ngươi rồi, mẹ nó quá có nghĩa khí còn gì." Hướng Đông buồn cười ngắt lời anh ta, "Ai bảo ngươi không để trong lòng chi, đêm nay mới chịu làm thử." Họa gia mím đôi môi sẫm màu vì bệnh tật, thật ra tối nay hắn ta cũng không muốn làm thử nghiệm, chỉ là quên mang bình xịt khử trùng theo, nên hắn ta mới phát hiện ra bí mật trong chiếc túi bên cạnh giường của Trần Ngưỡng. "Tình huống của Triều Giản nghiêm trọng hơn ngươi nhiều, nhưng nó giống người, còn ngươi thì giống quỷ." Hướng Đông híp mắt, "Biết tại sao không?" Họa gia có rất nhiều kim cương, tài sản nhiều đến mức anh ta không thể nhớ hết được, nhưng tương tự anh ta cũng không thể nhớ được một giấc ngủ ngon sẽ có cảm giác như thế nào. Đã lâu lắm rồi không có được một giấc ngủ ngon. Họa gia phái người chạy ra nước ngoài, chính mình cũng đi khắp nơi, thử đủ mọi cách vẫn không khá hơn, nên chỉ còn cách sống qua một ngày lời một ngày. Bây giờ rốt cuộc cũng có một bước ngoặt, có hy vọng. "Triều Giản có huân hương trị liệu." Họa gia nói. "Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy." Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, "Đây là đáp án sai, đáp án chính xác là vì nó có Trần cải trắng." Họa gia không tỏ ý kiến. Hướng Đông xoa cằm: "Ngươi vẫn là xử nam đúng không." Mặt Họa gia không hề đổi sắc hỏi: "Chuyện này thì có liên quan gì đến việc tôi còn là xử nam hay không?" "Quan hệ lớn là đằng khác." Hướng Đông đ ĩnh đạc gác chân lên bàn, "Tình yêu có thể làm một người chết đi...!Làm cho người đó sống không bằng chết, cũng có thể làm cho hắn tiếp tục sống." Họa gia chưa bao giờ trải qua nửa câu sau của Hướng Đông, nhưng có thể lý giải: "Trần Ngưỡng không nhìn thấy tình yêu của cậu ấy." Khóe môi của Hướng Đông cong lên một cánh tà ác: "Đúng thế." "Tôi còn chưa nói hết câu." Họa gia nói, "Bất quá sớm muộn gì cũng có một ngày, Trần Ngưỡng sẽ nhìn thấy." Hướng Đông đá vào bàn chân bị bong gân của anh ta: "Ngươi đi tìm chết đi thôi." Mẹ kiếp, bộ nhìn không ra lão tử đang đợi một kẻ thứ ba nào đó chen vào hai đứa nó hay sao? Đương nhiên, hắn cũng không ngại tự mình làm kẻ đó. Tiếc là bây giờ không có khe để chen vào. . Vào lúc 4:00 rạng sáng, Hương Tử Mộ đã sửa xong bức tượng đá, vài phút sau cả bức tượng đá và người đàn bà bị điên điều biến mất không thấy. Trần Ngưỡng và những người khác dùng đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. "Bình thường thì sau khi hoàn thành loại nhiệm vụ phụ như thế này...!Đều có khen thưởng hoặc là manh mối." Tiền Hán thân là dân chơi game online chuyên nghiệp nói, "Sẽ không để chúng ta làm việc vô ích đâu." Châu Châu gãi gãi cánh tay dưới lớp áo chống nắng: " "Thế thì khen thưởng đâu, manh mối đâu?" Tiền Hán không trả lời cô. Trần Ngưỡng đi gõ cửa phòng của cô Kiều, đứng ở cửa nói: "Cô Kiều, cô ở bên cạnh người phụ nữ điên kia cả một ngày, còn có thu hoạch gì khác không." Giọng nói không chút buồn ngủ của cô Kiều từ trong phòng truyền ra: "Tiến vào nói." Trần Ngưỡng vừa nắm lấy tay nắm cửa, sau lưng liền truyền đến một luồng khí tức quen thuộc, anh quay đầu lại nhìn Triều Giản, không hiểu sao lại thấy chột dạ: "Chị ta kêu tôi đi vào." Triều Giản chỉ nhìn Trần Ngưỡng không nói lời nào. Hai giây sau, Trần Ngưỡng cao giọng nói với cô Kiều đang ở trong phòng: "Tôi không vào đâu, mọi người đều ở trong sân, chị tiện thì đi ra cùng nhau trao đổi thông tin một lát." Cô Kiều không đi ra, nhưng lại ném ra một cục giấy. "Những điều viết trong tờ giấy đều là lời lảm nhảm của ả điên kia." Cô Kiều nói xong liền đóng cửa lại, nằm xuống tĩnh dưỡng. Trần Ngưỡng nhặt cục giấy lên mở ra, mặt trước và mặt sau đều có chữ viết, từng đoạn từng đoạn một, khá là rời rạc. Chữ viết của cô Kiều rất khác với tính cách của cô, tiêu sái lại sắc bén, rất giống một hiệp khách tiếu ngạo giang hồ. . Trần Ngưỡng nhìn nội dung trên tờ giấy, càng nhìn càng kinh hãi, sắc mặt anh liên tục thay đổi, những người khác cũng vậy. Sau khi bọn họ đọc xong đoạn cuối cùng của mặt sau trang giấy, tất cả đều im lặng. Mảnh giấy này chứa những lý do tại sao người phụ nữ điên lại ghét những người đàn ông trẻ tuổi, và những gì đã xảy ra với chị ta và gia đình mình. Cô Kiều đã ghi thêm phần tóm tắt và hiểu biết của mình vào tờ giấy, làm đám người Trần Ngưỡng dễ dàng chấp nhận nó hơn, nhưng vẫn hơi khó tiêu hóa. Ba năm trước đây, trong thị trấn đã xuất hiện cá có tên. Ngày đó đứa con của người phụ nữ điên vừa tròn một tháng tuổi, cha cô muốn cả nhà có thêm một món ăn ngon nên dậy sớm ra sông câu cá, khi trời tối trở về thì mới thấy hai con cá có tên trên lưng. Vô tình lúc đó có hai thương gia vào thị trấn để kinh doanh. Gia đình của người phụ nữ bị điên không dám nói với về chuyện này, nhưng ngôi nhà của bọn họ bốc cháy ngay vào đêm hôm đó, đứa con của chị ta cũng biến mất cùng với chồng mình và hai con cá có tên trên lưng. Còn cha mẹ và em trai thì đều chết trong trận hỏa hoạn, nên chị ta mới bị điên vì phải hứng chịu quá nhiều đau thương cùng một lúc như thế. Trần Ngưỡng mím môi, anh cùng Triều Giản hỏi thăm không ra chuyện của góa phụ Chu, cũng vô pháp hỏi rõ chuyện của người phụ nữ điên, hỏi thế nào thì người dân trong thị trấn đều ngậm miệng không chịu nói, hiện tại mới biết được thì ra còn có chuyện như vậy. Trận hỏa hoạn năm đó đến tột cùng có phải do chồng của người phụ nữ điên phóng hay không, gã ta đã mang theo đứa trẻ và hai con cá có tên đi gặp ai, và kẻ nào đã đào hai tròng mắt của đứa trẻ khảm lên tuờng ở đầu cầu thang. Còn có hai thương nhân kia, rất có thể con cá mang tên họ đã bị ăn mất từ ba năm trước, sau lại tất cả những người đến thị trấn đều là quỷ. Những vấn đề chưa có lời giải này cần Cao Đức Quý tới giải. "Cá có tên đã xuất hiện từ ba năm trước ư......" Châu Châu không khỏe khom lưng cúi đầu, giống như có người từ phía sau ấn cô nàng cúi xuống, "Thị trưởng lừa dối chúng ta rất nhiều việc." Trần Ngưỡng có linh cảm rằng ba năm trước đây cũng không phải là lần đầu tiên cá có tên xuất hiện. "Một giáp tử" nếu không có nghĩa là một dấu ấn cho việc cướp đoạt 60 năm tuổi thọ, thì nó phải liên quan đến những chuyện khác, không phải là thông tin vô dụng. "Mẹ kiếp, nhức đầu quá...!Ngủ, ngày mai lại nói." Hướng Đông ngáp liên miên trở về phòng. Châu Châu muốn nói chuyện với Tiền Hán, nhưng đối phương đi ngang qua cô nàng, rõ ràng là không có ý dừng lại nói chuyện. "Tôi cũng đi ngủ." Cát Phi sờ sờ băng gạc trên đầu cùng mặt nói. Một lúc sau, trong sân chỉ còn lại Trần Ngưỡng cùng Triều Giản, một người đang suy nghĩ điều gì đó, một người thì gõ nạng chống, cả hai đều có không gian riêng, nhưng cũng không tách rời. Trần Ngưỡng đột nhiên nắm lấy cánh tay của Triều Giản: "Tôi muốn đi miếu thổ địa nhìn thêm lần nữa." Triều Giản không nói gì, chống nạng đi đến tường viện, Trần Ngưỡng chạy chậm đuổi theo, lần thứ hai bọn họ trèo tường khá là thuận lợi. Đến miếu thổ địa, Trần Ngưỡng giơ di động điều tra khá lâu, người đàn bà điên còn chưa trở lại, chị ta mang theo tượng đá của đứa trẻ đi nơi nào? Trần Ngưỡng lại lâm vào trầm tư, Triều Giản tiếp tục công tác gõ nạng của hắn. Ánh mặt trời chiếu vào miếu thổ địa, chạm vào hai người đã mất ngủ cả đêm, quấn quanh lấy bọn họ. Trần Ngưỡng vô thức dựa vào tường, bả vai ngay lập tức bị đầu nạng chọc ra, ngăn vết thương sau lưng chạm vào tường, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt mệt mỏi bị cuốn đi, trong lòng rất kích động. Triều Giản nhìn vào tia sáng trong mắt anh: "Lần này định đi đâu?" Trần Ngưỡng nói: "Bờ sông." Triều Giản vẫn như cũ không nói gì, chỉ đi cùng anh. Khi Trần Ngưỡng và Triều Giản đi đến bờ sông, trời đã hửng sáng, bọn họ nhìn thấy người phụ nữ điên đang đứng dưới sông ôm bức tượng đá trẻ con, cánh tay và cơ thể khẽ đung đưa. Bọn họ còn chưa tới gần thì lại thấy người đàn bà điên ôm lấy bức tượng đá nằm vào trong nước. Cứ như là đang ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!