Hai món vật màu trắng dần dần lộ ra từ dưới máy kiểm tra an ninh.
Nó là cái gì? Mọi người đều tròn xoe hai mắt, vô cùng căng thẳng sốt sắng.
"Đây dường như là ..."
"Giấy vệ sinh?"
Khi dây cuộn lại, hai túi giấy vệ sinh màu trắng trượt ra, rơi xuống chất đống trên mặt đất.
Cái máy này vang lên âm thanh quỷ dị như vậy, chỉ để đưa giấy vệ sinh thôi à?
Chắc không thể nào lo lắng về việc bọn họ đi vệ sinh mà không có giấy dùng đâu đúng không?.
Tuy rằng khả năng này gần như bằng không, nhưng quả thật trước mặt bọn họ có hai túi giấy vệ sinh bình thường, là vật dụng vô cùng quen thuộc trong sinh hoạt thường ngày, không phải vật gì ghê gớm, tất cả mọi người đều yên tâm thở ra một hơi.
Có người lại gần, vươn cổ nhìn, đọc tin tức phía trên gói giấy vệ sinh.
"Túi lớn là nhãn hiệu x-soft, gói gia đình, cuộn giấy không lõi, 30 cuộn."
Một người khác nói: "Túi nhỏ là nhãn hiệu xx, có cuộn giấy, 12 cuộn."
Cả hai đều là Thương hiệu rất phổ biến.
Mặt Trần Ngưỡng không hề giãn ra chút nào, bởi vì ...
Máy quét hành lý an ninh vẫn đang quay.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm, không dám thở mạnh.
Sau một vài phút, có hai thứ đi ra khỏi máy kiểm tra, quá trình di chuyển của máy quét dần dần dừng lại.
Là dầu gội đầu và sữa rửa mặt!
Cả hai cùng trượt xuống rớt lên đống giấy vệ sinh.
Dầu gội là dành cho nam, thân chai màu trắng sữa, tác dụng kiềm đầu và gàu, giảm ngứa, dung lượng chai lớn, 1000ml.
Sữa rửa mặt dành cho phái nữ, thân chai dạng bột phấn hồng nhẹ, có tác dụng dưỡng ẩm cấp nước, 120g.
Đây là lượng thông tin có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng không một ai muốn đi lấy.
Họ lại nghĩ, nếu quy tắc hiện tại là ai mà không lấy sẽ chết thì sao?
Hay nhất định phải dùng, nếu không dùng sẽ chết? Nhưng lại không giống lắm.
Hoặc nếu không thì, ai có mang những thứ này vào trong thế giới nhiệm vụ sẽ chết? Khả năng này lớn hơn một chút.
Mười mấy người may mắn sống sót sau vòng đầu tiên, đến vòng thứ hai này bắt đầu xuất hiện các mức độ suy nhược thần kinh khác nhau.
Trong một thoáng, có những người còn ghen tị với mấy người đã chết kia, chết rồi, được giải thoát rồi.
Trần Ngưỡng lựa chọn bất động.
"Trong số các người ai có loại dầu gội này trong hành lý không?"
Trần Ngưỡng lại hỏi: "Ai dùng loại sữa rửa mặt này?"
Tất cả đều lắc đầu.
Trần Ngưỡng lại nói: "Còn giấy vệ sinh, có dùng loại nào trong hai nhãn hiệu này không?"
Vẫn lắc đầu.
Trần Ngưỡng nói lời kinh người: "Tôi đang dùng."
"Tôi có cái loại không lõi kia," anh nói.
Mỗi người đều có những biểu hiện khác nhau.
Trần Ngưỡng nói thật, anh có mang theo hai cuộn trong ba lô, anh tự chủ động muốn đề cập đến điểm này, là để quan sát phản ứng của mọi người, xem có ai thể hiện ra khía cạnh "Thật may là không phải chỉ có một mình tôi không cô đơn."
Kết quả lại bị xáo trộn bởi Hướng Đông.
Hắn ta thu hút hết sự chú ý của mọi người, bước chân như mang theo gió lao về phía Trần Ngưỡng, đến gần rồi thì chỉ vào cuộn giấy vệ sinh gia đình, với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mày dùng loại giấy này?"
Kế hoạch của Trần Ngưỡng đã bị phá hủy, vì vậy giọng điệu của anh cứng rắn lên, khó chịu đáp trả: "Còn có giấy ăn nữa, cùng một nhãn hiệu, siêu thị tổ chức sự kiện, tao mua rất nhiều.
"
Hướng Đông:" ...!"
"Con mẹ nó bây giờ bốn thứ chết tiệt này xuất hiện, cho dù những thứ khác thật sự vô dụng hay dối trá, lão tử không cần biết, không quản, muốn thế nào thì thế đó, nhưng mày đã sử dụng một trong số chúng, Trần Ngưỡng, mày đã sử dụng nó! "Hướng Đông hét lên, cố gắng cắn chặt anh không tha.
Trần Ngưỡng cau mày: "Hét cái gì mà hét, nhỏ giọng một chút."
"Vé tàu không bị nhìn thấy là do tình cờ tránh được một vòng, Giấy vệ sinh không tránh được cũng là chuyện bình thường, Làm sao có khả năng mỗi lần đều trùng hợp như vậy."
Hướng Đông trừng mắt nhìn anh: "Những người khác trước tiên không nói, chỉ có tao họa sĩ, còn Văn Thanh, Phùng Lão đầu, bốn người chúng tao sao lại tránh được những hai lần?"
"Vận khí tốt."
Trần Ngưỡng vẻ mặt bình tĩnh nhưng mà trong lòng đã hoảng.
"Dùng rồi cũng không phải tuyệt đối sẽ vi phạm quy tắc, có thể ngược lại thì sao?"
Văn Thanh ngửi thấy mùi thú vị nên sáp lại, miệng lưỡi lắc léo nói: "Đúng vậy đó, làm không tốt có lẽ mấy người vô dụng chúng ta đều sẽ chết, chỉ có mỗi anh đẹp trai đây còn sống."
Trong lòng Trần Ngưỡng biết rõ ràng, chắc không phải là hướng đi này.
"Bốn món đồ vật này không nhất định có liên quan đến quy tắc, có lẽ chỉ là muốn đánh lừa chúng ta thôi thì sao."
Hướng Đông muốn làm trái ngược với anh: "Đang muốn dẫn dắt chúng tao nghĩ sang hướng khác chứ gì.
"
"Theo phong cách đơn giản thô thiển của vòng thứ nhất, rất có thể lần này sẽ là ai dùng người đó chết, vậy thì mày đã chúng chiêu rồi, định làm như thế nào? "
Trần Ngưỡng chạm vào chiếc nạng của Triều Giản.
Dùng thì cũng đã dùng rồi, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại.
Nếu quy tắc của vòng hai thực sự là như vậy, hiện tại anh cũng không còn cách nào khác.
Rất bị động.
Đến hồn ma còn có thể bị xóa sổ, con người thì có thể làm gì chứ?.
"Chết đi trong thế giới nhiệm vụ, thì sẽ không còn tồn tại ở thế giới thực nữa, mày biết điều này đó chứ.
"
Hướng Đông đột nhiên ghé vào tai Trần Ngưỡng, hạ thấp giọng nói:" Mau làm với tao một lần đi, nếu không mày chết bất đắc kỳ tử, tao cũng không có sở thích làm với xác chết ...!"
Cây nạng nhanh như tàng ảnh vung về phía hắn, hung ác đánh thẳng vào phía sau đầu.
Mắt của Hướng Đông tối sầm lại, chưa kịp chửi thề thì ngã thẳng xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
"Oành."
Mặt đất đều bắn lên một lớp bụi.
Văn Thanh đập vào miệng mình che đầu lại, mò vào vị trí mà Hướng Đông đã bị đánh kia, chính mình cũng có loại cảm giác thấy nơi đó đau âm ỉ, hắn cười cứng ngắc rồi lùi lại một bước.
Họa sĩ cũng lùi về sau.
Phùng Lão thì dùng tờ báo che mặt lại.
Trần Ngưỡng ngăn cản thiếu niên còn muốn vung gậy, nhanh chóng nói nhỏ: "Thuốc sáng sớm hôm nay cậu uống rồi, buổi trưa còn chưa kịp uống, thuốc đã hết tác dụng rồi sao?"
"Bỏ tay ra!" Triều Giản rũ mắt xuống, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, còn mang theo sự mất kiên nhẫn và phiền chán vô cùng.
Trần Ngưỡng theo bản năng buông lỏng tay ra.
Triều Giản thu gậy lại, một mình rời khỏi đại sảnh.
"Không sao đâu, đầu giường cãi nhau cuối giường hoà thuận mà."
Văn Thanh vỗ vỗ vai Trần Ngưỡng, lẩm bẩm nói: "Ai nha, ở đây không có giường."
Trần Ngưỡng không nghe rõ, trong đầu như được phủ lên bông tuyết, tựa như ăng ten TV cũ, bị người ta vỗ mấy phát vẫn không thu được đài.
Tại sao lại tức giận một cách khó hiểu như vậy, tại Hướng Đông quá ồn ào?
Hay là do Hướng Đông quá xấu xí?.
Ngay cả anh cũng bị liên lụy, tức giận liền không thèm quản người bị ma đánh dấu là anh luôn.
Rõ ràng nói sẽ cho anh đầy đủ dương khí để dùng mà.
Tư duy của Trần Ngưỡng còn đang vận hành với tần suất không bình thường, thiếu niên đi chưa được mấy bước đã quay lại, đứng trước mặt anh, chống nạng cúi xuống.
"Anh muốn chết?"
Trần Ngưỡng bị hơi thở âm u bao phủ, hơi không thoải mái đứng sang một bên, lắc đầu.
Giọng nói trên đầu anh không hiểu sao lại trở nên lạnh hơn: "Vậy thì sao anh không đi theo sát tôi?"
Trần Ngưỡng muốn giải thích, thì bị hắn cắt ngang.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, anh cũng giống như tên yêu quái xấu xí trên mặt đất kia, không nhớ lâu được."
Tay chống gậy của Triều Giản run lên, hơi thở nặng nề nguy hiểm tràn đầy kiềm chế: "Anh cũng muốn bị đánh."
Trần Ngưỡng không chút nghĩ ngợi lắc đầu, anh chưa từng trải qua cảm giác đau đớn khi bị nạng đánh vào người, nhưng chỉ cần nghe tiếng gậy va chạm vào da thịt cũng có thể khiến người ta kinh hãi rồi.
"Tôi nghĩ cậu đang tức giận, muốn ở một mình trong lúc này, không muốn tôi đi theo."
Trần Ngưỡng rất quan tâm đến vị đối tác này, anh vắt óc tìm mưu tính kế để giải quyết cuộc tranh chấp đột ngột xảy ra này: "Tôi nghe ra giọng điệu của cậu chê tôi phiền."
"Có vẻ như tôi nghe nhầm, thật may là không có chuyện gì xảy ra, cũng may bọn ma quỷ không tấn công tôi lúc nãy khi chúng ta tách nhau ra, nếu không thì thi thể tôi hiện giờ đã lạnh rồi."
"Trí nhớ của tôi sẽ tốt hơn thôi, tôi cũng rất tiếc mệnh, nếu sau này cậu không kìm được xúc động của mình, tôi sẽ hỏi rõ ràng.
"
Không có phản ứng.
Khí tức cuồng bạo bị trấn áp mờ đi một chút.
Trần Ngưỡng biết bão có thể ngừng rồi nên nói: "Tôi muốn đi vệ sinh, cậu đi với tôi đi, lát nữa sẽ nói chuyện khác."
Một giọng nói mơ hồ vang lên trong tiếng gậy gõ xuống đất: "Không phải tại anh.
"
Bước chân Trần Ngưỡng chậm lại, một thiếu niên tâm trạng bị hạn chế bởi dược vật, tính tình bất định, thất thường, thậm chí có lúc còn có những hành vi khó giải thích, anh có thể hiểu được.
"Tôi hơn cậu vài tuổi.
Nếu muốn có thể gọi tôi là ca ca."
Triều Giản dừng lại.
Trần Ngưỡng cũng dừng lại, anh vừa kỳ quái vừa xấu hổ, không biết vì sao lại nhảy ra câu nói đó.
Nó dường như đã bám trên miệng anh từ rất sớm, không đề phòng liền để nó tuột ra ngoài một cách vô tình như vậy.
"Ca ca?" Môi Triều Giản khẽ mấp máy, cười như không cười.
Khuôn mặt Trần Ngưỡng co quắp lại, không gọi thì thôi, làm cái biểu tình gì vậy chứ.
Triều Giản nhanh chóng khôi phục vẻ hờ hững lãnh đạm: "Đi thôi."
.
"Hợp tác có gì tốt chứ, tự mình chơi mới vui."
Văn Thanh phun tào ở phía sau hai người.
Phùng Lão nhìn những người mới cũng đang hướng về phía đó mà đi, râu trắng run lên nói: "Tiểu Văn, ngươi cứ ở đó mà hâm mộ đi."
"Tôi mà hâm mộ á?"
Văn Thanh như nghe xong chuyện cười lớn, "Haha" mấy tiếng rồi nói: "Đồng đội nghe thì thấy tốt đẹp lý tưởng lắm, thực tế ná, gặp nguy hiểm nhỏ thì không cần đối phương giúp, còn gặp nguy hiểm lớn thì đối phương không giúp được, đến thời khắc sống còn mỗi người đều sẽ tự lo cho mạng sống của mình mà thôi, hơi sức đâu mà để ý tới đồng đội gì chứ.
"
"Này chưa hết, lâu lâu còn bị đồng đội đâm sau lưng mấy nhát chết luôn, chuyện như thế tôi thấy nhiều rồi."
Phùng Lão đối với suy nghĩ tiêu cực của hắn không dám gật bừa: "Cũng có một số đồng sinh cộng tử."
"Đồng sinh cộng tử? Cái thứ quỷ gì," Văn Thanh nâng cầm đối với nam nhân tóc dài, "Họa sĩ, anh từng thấy chưa?"
Họa sĩ chỉnh sửa lại áo gió: "Chưa từng thấy qua.
"
" Lão đầu, Phùng Lão tiên sinh, nghe thấy rồi chứ! "
Văn Thanh cười có chút kỳ quái, trong giây tiếp theo lại giống như bong bóng bị chọc thủng, không có hứng thú mà trầm mặc cúi đầu chơi đùa đồng tiền xu, ngón tay chỉ vào máy quét kiểm tra an ninh: "Giấy vệ sinh dầu gội và sửa rửa mặt làm thế nào đây? Cứ để đó?"
Những người khác cũng nhìn sang.
Phùng Lão nói: "Đợi lát nữa đi, có lẽ sẽ có thứ gì đó tiếp tục từ máy quét kiểm tra đi ra."
Văn Thanh đạp vài đạp người nằm bất tỉnh dưới đất, nhân cơ hội trả thù chuyện buổi sáng mình bị đánh: "Còn tên điên trên đất này thì sao?"
"Tôi tới."
Người họa sĩ từ từ đeo găng tay dùng một lần vào, nắm lấy một chân của Hướng Đông lôi hắn ta đi.
Bên ngoài trạm xe không thay đổi, bên trong cũng không thay đổi, chỉ có thời gian được chia thành sáng, trưa , tối.
Đến giờ ăn tối mọi người liền đi kiếm cái gì ăn, ăn xong lại lên lầu hai, ngồi đợi ở thang cuốn kế bên phòng chờ thứ nhất.
Bấy giờ không biết ba chuyến tàu còn lại có ai với ai.
Mọi người đều không cho người khác thấy, cũng không nói ra bên ngoài, luôn giữ bí mật.
3291 là chuyến xe lúc 4:10 sáng, phải đợi ở phòng chờ thứ năm đối diện với phòng chờ thứ chín.
Đợi tới lúc đó xem ai sẽ đi qua đó.
Nhìn xem bọn họ chết hay không chết.
Bằng cách này thì có thể suy ra máy quét kiểm tra hành lý đẩy mấy thứ đó ra là dùng để làm gì.
Trong phòng VIP, Trần Ngưỡng vừa đọc sách vừa ngửi mùi thịt kho trên quần áo mình, lật từng trang từng trang thật chậm rãi, lấy ra năng lượng ôn thi của mình.
"Không có thời gian xuất bản."
Trần Ngưỡng nói với chính mình: "Thông qua cảm nhận trên tay, cuốn sách này chắc cũng có tuổi đời nhiều năm rồi, kiểu dáng cũng rất truyền thống."
Bên cạnh vang lên một giọng nói: "Anh rất hiểu rõ những thứ này?"
Trần Ngưỡng không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi ít nhiều cũng đã từng xem qua phim hành động."
Nói xong, anh vội vàng đóng sách lại, quay đầu nhìn người thiếu niên không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
"Không ngủ nữa?"
Triều Giản nghiêng đầu nhìn anh, như là đang nói, tôi ngủ hay không có liên quan đến chuyện anh đọc sách sao?
Trần Ngưỡng cười khan.
"Cậu thức rồi, vậy chúng ta hãy nói chuyện về Lão Lý đi, lúc đó ông ấy nói, rất nhanh sẽ đến lượt mọi người thôi, rồi tất cả đều sẽ được giống như ông ấy."
Trần Ngưỡng thẳng thừng đổi đề tài: "Ý ông ấy là gì? tất cả đều sẽ chết?"
Triều Giản mở miếng sữa bơ: "Về nhà."
"Về nhà? Ông ấy không phải là không về được sao? Chết rồi đều không....."
Trần Ngưỡng giật mình: "Ông ấy tưởng mình có thể?"
Nếu đúng là thế này, cảnh Lão Lý phất tay từ biệt sẽ không còn kinh dị nữa, đổi lại thành bi thảm.
.
Trần Ngưỡng chạm vào góc sách, vuốt ve mặt cuốn: "Lúc đó Lão Lý có phải là đang nói với chúng ta không? Hay là nói với những hồn ma chết trong trạm xe không lên được tàu?"
Triều Giản: "Có lẽ là cả hai.
"
Trần Ngưỡng nói lại:"Vậy ông ấy đã sớm biết chính mình là ma? Lúc tôi nói chuyện với ông ấy trong phòng chờ thực sự không nhìn ra.
"
Triều Giản nói:"Ông ta đã quên mất việc mình đã chết rồi, sau khi qua cửa kiểm tra vé mới nhớ lại.
"
Trần Ngưỡng đánh cái rùng mình.
Lão Lý đang háo hức chạy đến thềm gà tàu, nhưng đột nhiên dừng lại quay đầu!
"Ông ấy kêu chúng ta đến quầy sạp báo, chắc chắn không phải để chúng ta dọn dẹp xác chết của mình." Cổ Trần Ngưỡng hơi lạnh, "Tôi không đoán ra được, chính xác thì ông ấy định nói cho chúng ta biết gì khi thông qua bộ đồng phục chứ? Cậu nói xem."
Triều Giản giơ tay chỉ vào vị trí của thái dương mình: "Đây là gì?"
Trần Ngưỡng nói, "Đầu."
Triều Giản lại hỏi, "Bao nhiêu cái?"
Trần Ngưỡng: "Một cái."
Triều Giản đẩy miếng sữa bơ vào miệng: "Không bao dài?"
Trần Ngưỡng lắc đầu.
Triều Giản ném túi bao bì sữa vào tay anh: "Vậy thì cái gì tôi cũng biết sao?"
Trần Ngưỡng: "..."
Anh có một cảm giác hình như mình vừa bị những bậc cha mẹ xấu xa muốn con cái đạt điểm cao trong các kỳ thi sát hạch, ác liệt muốn bức tử còn mình.
"Thảo luận một chút." Trần Ngưỡng vẫn muốn nghe quan điểm của thiếu niên.
Triều Giản ngả người dựa vào ghế da: "Chuyện của Lão Lý đã xong, bỏ qua một bên, những gì anh muốn biết sẽ hiện ra ngay phía sau thôi."
"Tôi sợ đến lúc đó tôi không đợi kịp nữa."
Trần Ngưỡng lấy trong ba lô ra cuộn giấy vệ sinh đã sử dụng được một phần ba.
Triều Giản rút
ra một mảnh giấy, từ từ lau tay.
Trần Ngưỡng ngẩn ra.
"Cậu...."
Trần Ngưỡng đứng dậy, giật tờ giấy ném vào ghế da, đi tới đi lui trước mặt Triều Giản giận dữ nói: "Nếu tôi thật sự vi phạm quy tắc, cậu còn có thể giúp tôi, bây giờ thì tốt rồi, cả hai đều bị diệt, cậu làm như vậy thật là vô nghĩa.
"
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng như đấm vào đám bông, không có tiếng vang chỉ có một cơn giận, toàn bộ chặn ở ngực, không lên cũng không xuống cực kỳ khó chịu, quay lại chỗ ngồi, lật ra cuốn sách phiên bản 2.0 của Hướng Đông.
Tờ giấy mỏng manh run rẩy.
Ánh mắt đang quét loạn của Trần Ngưỡng lướt qua các trang sách đột nhiên dừng lại.
Có chữ viết!
"Triều Giản, nhìn này."
Trần Ngưỡng đem sự tự chủ trương của thiếu niên lúc trước bất chấp hậu quả quên hết đi, kéo ống tay áo của hắn, giọng nói run lên đầy phấn khích: "Cậu nhìn ở đây này."
Sự hưng phấn vì tìm ra manh mối không lây lan qua được người Triều Giản, hắn thập phần lạnh nhạt nói một câu: "Không thấy được, anh ngồi quá xa."
Trần Ngưỡng nhanh chóng cầm sách đi qua, chân kề bên chân ngồi sát hắn: "Bây giờ có thể nhìn thấy rồi đúng không?"
Triều Giản cúi đầu tới gần.
"Bút có vẻ hết dầu, chữ bị quét ra nhiều nét, không ngay ngắn, giống như cỏ dại, sau khi viết xong lại bị gạch bỏ." Trần Ngưỡng cũng nghiêng đầu, "Tôi không thể xác định rõ ràng, cậu có thể nhận ra cái gì không? "
Càng muốn nhìn rõ, lại càng mơ hồ.
Hai mắt Triều Giản rũ xuống, ngón trỏ vuốt ve chỗ hỗn độn kia, đầu ngón tay sạch sẽ xoa từng chữ một.
Ánh mắt Trần Ngưỡng nhìn theo ngón tay di động của hắn.
Lần theo dấu vết để lại trên giấy theo cách này chẳng khác nào người mù.
Một lúc sau, Triều Giản thu tay lại, chạm đến tờ giấy vệ sinh sau mông Trần Ngưỡng, lau ngón tay đó nhiều lần.
"Tôi không thể phục hồi." hắn nói.
Trần Ngưỡng nhất thời không hiểu: "Cái gì?"
"Chữ." Triều Giản xoa đôi mắt, giữa lông mày có điểm mệt mỏi.
Trần Ngưỡng chiếu theo năm chữ nhòe đi, phát hoạ lại vẫn không khớp được, anh đành từ bỏ, cầm quyển sách lật tiếp những trang sau, không thấy chữ viết nào nữa, cuốn còn lại cũng không có.
Chỉ có một câu.
Trần Ngưỡng lấy điện thoại ra chụp ảnh: "Chữ này không đầu không đuôi, là ai đã để lại nó đây?"
"Nó không giống chữ do Lão Lý viết."
Triều Giản nói, "Xé trang đó xuống mang đi, đừng mang theo cuốn sách, cứ quăng đại đâu đó cũng được.
"
Trần Ngưỡng không phí lời làm theo.
Triều Giản thản nhiên nói: "Trong sách đều có cảnh hành động, anh lật lâu như vậy, không có một chút phản ứng nào sao?" (dịch tới khúc này tui mới hiểu thì ra cuốn sách màu vàng là tranh xuân cung đồ đó quý dị, còn cảnh hành động trong đó thì cũng biết là gì rồi hén.)
Động tác cất điện thoại của Trần Ngưỡng kẹt lại, anh hắng hắng giọng, ung dung bình tĩnh nói: "Tôi là nam nhân bình thường, không có phản ứng không phải là tôi có vấn đề, mà là tình hình bây giờ đã ảnh hưởng đến phát huy của tôi.
"
Triều Giản:" ...!"
"Cậu không ở độ tuổi này của tôi, hiện tại là thời điểm tràn đầy tinh huyết, tinh lực dồi dào nhất...."
Trần Ngưỡng không chút hoang mang đáp trả: "Vừa nãy cậu mò chữ trên đó, thậm chí bàn tay của cậu còn chạm vào tranh, làm sao còn yên tĩnh như vậy?"
Trong miệng Triều Giản phun ra mấy chữ: "Quá xấu, không có cảm giác."
Trần Ngưỡng bị câu trả lời ngắn gọn đầy súc tích của hắn chặn lại: "Có mấy trang tranh vẽ cũng không tệ mà."
Triều Giản nhìn anh: "Ánh mắt của anh thật sự rất kém cỏi."
Trần Ngưỡng: "..."
.
"Hai cuốn sách hoàn thư này ở sạp báo phía tây cậu tìm thấy ở nơi nào vậy?"
Trần Ngưỡng nhớ rằng vị này sau buổi sáng đi vào rồi cũng không di chuyển nhiều, càng không có khả năng tự mình đi vào những lúc khác, hai người bọn họ luôn ở cạnh nhau.
"Không phải ở quầy sạp báo."
Đáp án của thiếu niên nằm ngoài dự đoán, đầu óc Trần Ngưỡng nhanh chóng vận chuyển: "Vậy thì là, quầy sách ngoài phòng chờ thứ chín?"
Triều Giản không phủ nhận.
"Tối hôm qua tôi lật tung lên như vậy cũng không phát hiện."
Trần Ngưỡng tự nhủ: "Là do cậu đã đem nó cất đi trước khi tôi tìm kiếm ở đó."
"Tay thật nhanh." Anh liếc mắt nhìn bàn tay đang đặt trên chân của thiếu niên, các đốt ngón tay đều rất dài.
Triều Giản dường như không nhận ra, hơi giơ tay lên một chút, mười ngón tay như có như không chạm vào nhau.
Trần Ngưỡng nhìn đến nhập tâm, đầu óc vẫn quay cuồng nghĩ, Hướng Đông tìm được ở quầy sạp báo, nhưng hai cuốn này không phải.
Vậy thì, những nơi khác cũng có?
Cũng bình thường, quầy sách đều sẽ có bán mấy món hàng bất hợp pháp như thế này.
Biết hàng thì làm cái ám hiệu là được.
Bất quá có nhiều báo tạp chí và sách viết như vậy, tại sao lại chọn viết chữ lên cuốn sách này, còn viết một câu có nội dung nản lòng tuyệt vọng như vậy.
Là được viết xuống trong hoàn cảnh như thế nào?
.
"Ăn ít chút."
Trần Ngưỡng định thần lại một chút, nói với thiếu niên đã bóc vỏ miếng sữa bơ ra, trong giọng nói có chút ý cằn nhằn như mấy bà mẹ, anh không phát hiện, nói xong liền lấy điện thoại di động tìm tấm ảnh bưu thϊếp chụp ở sạp báo phía tây.
Có rất nhiều bức ảnh, mỗi bức ảnh đều được đặc tả cận cảnh.
Những tấm bưu thϊếp không có nhân vật, cũng không phải vật nuôi, tất cả đều là phong cảnh của Thanh Thành.
Trần Ngưỡng điều chỉnh điều chỉnh tâm lý của mình một chút, chăm chú xem xét từng bức ảnh một, phát hiện được thứ gì đó, ngón tay vuốt một cái, trở lại bức ảnh trước đó, đem bức ảnh phóng to ra.
"Anh đẹp trai!"
Thình lình tiếng nói của Văn Thanh từ bên ngoài truyền đến: "Sắp chết người rồi!"
Suy nghĩ của Trần Ngưỡng bị phá tan, không vui khóa điện thoại lại hỏi: "Cái gì?"
"Đi ra ngoài xem một chút đi.
"Văn Thanh đang ăn, thanh âm kêu ríu rít," Ông chú đáng thương của chúng ta, bị người ta đánh, không dám đánh lại, vô cùng thê thảm.
"
Trần Ngưỡng đưa nạng cho thiếu niên.
Triều Giản chống nạng đứng dậy nói: "Quản việc không đâu."
"Tôn Nhất Hành làm tôi nhớ đến một bệnh nhân ngủ cạnh giường bệnh của tôi, người đó có tính cách tương tự, anh ta thường sẽ đưa cho tôi những cuốn sách anh ta đã đọc, sẽ nói chuyện với tôi về những thứ trong cuốn sách đó, rất có học thức, trước một đêm xuất viện đã tự sát, không ai biết anh ta nghĩ gì."
Trần Ngưỡng thở dài: "Đừng nói nữa, chúng ta đi nhanh thôi."
.
Góc đối diện thang cuốn rất ồn ào.
Khi Trần Ngưỡng nghe động tĩnh đi tới, không chỉ nhìn thấy cặp tình nhân kia, mà có cả đôi sư huynh sư muội hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình cũng ở đó.
Tôn Nhất Hành ngồi co ro trong góc, trên quần áo có nhiều dấu giày, tay cầm chiếc cặp toàn màu xanh đỏ, tiếng thút thít rất khẽ, không dám khuếch đại tiếng khóc.
Trần Ngưỡng hô: "Tôn tiên sinh?"
Tôn Nhất Hành trốn phía sau chiếc cặp, thân hình gầy yếu run lên lẩy bẩy.
Trần Ngưỡng đi tới kéo người dậy: "Có sao không?"
Tôn Nhất Hành mò chiếc kính bên chân mang vào, tròng kính vỡ tan tành như mạng nhện, thế giới như chia năm xẻ bảy, từng khuôn mặt trước mắt cũng như bị dao cứa nhiều lần, ông ta mất một lúc để lấy lại nét, nhìn người đầu tiên đang ở bên cạnh mình.
"Đi được không?" Trần Ngưỡng nhíu mày hỏi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông có những vết nước mắt, đôi mắt sưng đỏ lấp ló sau chiếc kính, miệng bị rách da chảy máu hơi cử động nói: "Có thể ...!Cảm ơn cậu....."
Trần Ngưỡng đỡ ông ta dậy, quay đầu nhìn tiểu Nhật ca.
Lâm sư huynh nhớ lại người này cũng nhìn mình như vậy vào buổi sáng, trong mắt có sự công nhận và tôn trọng, điều này khiến người khác cảm thấy được thôi thúc nói hùa theo ý đối phương.
Lâm sư huynh buổi sáng đã làm như vầy, và lần này cũng không ngoại lệ.
"Tôi cùng sư muội của mình muốn xuống tầng 1 xem thử có phát hiện gì mới không, thì đụng phải hai người này trên thang cuốn."
Lâm sư huynh chỉ vào cặp đôi đang muốn lướt chạy, đưa ngón tay chỉ về phía người phụ nữ: "Vị nữ sĩ này, tối hôm qua không phân trắng đen mắng chửi sư muội tôi cực kỳ khó nghe, vừa rồi cũng là như vậy, không giảng đạo lý, tôi định đưa sư muội mình xuống lầu, nhưng bị cô ta ngăn lại.
"
Ánh mắt của Trần Ngưỡng đảo qua bốn người, tập trung quan sát, cường điệu nhìn cặp tình nhân dường như lại muốn gây ồn ào kia.
Đầu tóc người đàn ông rất nhờn, lôi thôi luộm thuộm.
Người phụ nữ có vóc dáng nhỏ con, ngoại hình vậy là quá xứng với anh ta, hiện tại không còn chút nhu tình mật ý nào trong nhà sách lúc trước, chỉ còn lại sự chanh chua.
Chính bọn họ là người đã gây ra cuộc cãi vã ở hành lang đêm qua.
Nguyên nhân là do người đàn ông thường xuyên nhìn người khác giới, nhưng không ngờ người khác giới kia lại chính là Tiêu Tiêu.
Trần Ngưỡng còn đang nghĩ có lẽ là ánh mắt của người đàn ông này để lộ ra thứ gì đó, bạn gái của anh ta cũng không lựa chọn sẽ nuốt xuống cơn giận.
Vì vậy bí mật trong tối chú ý đến anh ta, và quả nhiên thực sự là như vậy.
Chỉ trong vài nhịp thở, người đàn ông kia đã nhìn trộm Tiêu Tiêu hai lần.
Bạn đang đọc bộ truyện Thân Phận Số 019 tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thân Phận Số 019, truyện Thân Phận Số 019 , đọc truyện Thân Phận Số 019 full , Thân Phận Số 019 full , Thân Phận Số 019 chương mới