Thời gian quay ngược lại một giờ trước.
Sau khi mọi người phân ra, cặp đôi kia vào phòng chờ tàu đầu tiên.
Ngươi phụ nữ nhỏ con cố tình lật sách trên sạp báo một cách lớn tiếng.
Nhưng mà người đàn ông tóc dầu không cãi nhau với cô ta như mọi khi, mắng cô ta có bệnh, cũng không dỗ không hôn, bạn trai cô ta chỉ ngồi trên chiếc ghế bên ngoài dùng điện thoại di động.
Cả hai vẫn đang chiến tranh lạnh vì chuyện lúc trước, mạnh ai làm việc nấy.
Không ai quan tâm đến ai.
Sau mười mấy hai mươi phút, người đàn ông tóc dầu kéo chiếc va li lớn, khom người cúi đầu tiến vào.
Người phụ nữ nhỏ con vẫn còn một bụng khí, nhưng dần dần không có ai nói chuyện với cô ta, liền cảm thấy trong phòng chờ đều âm u khủng bố.
Lúc này, cảm tính của cô ta đã yếu đi một chút, lý trí đã tăng lên một tấc.
Sợ hãi và bất an mọi cảm xúc đều trở lại.
Người phụ nữ nhỏ con bắt đầu kiếm cớ gọi bạn trai mình một cách cứng rắn, bảo anh ta lấy chiếc áo khoác trong vali mặc cho mình.
Nhưng bạn trai không đáp lại.
Cô ta nghĩ bạn trai đã ngủ gật ở đó, nên tăng âm lượng hét lên vài lần, nhưng không có động tĩnh gì.
Người phụ nữ nhỏ con bắt đầu tưởng rằng bạn trai của mình không hề ngủ, anh ta đang cố ý giả vờ lờ cô đi, giá trị cảm tính không được kiểm soát của cô ta tăng vọt lên mấy lần, lý tính bị ép xuống không còn một chút cặn.
Không còn cách nào hồi sinh.
Người phụ nữ nhỏ con bắt đầu mắng chửi khóc lóc, tổ tông mười tám đời của bạn trai cũng bị cô ta kéo ra chào hỏi một lần, đóng xong kịch một vai, cô ta khóc lóc nói: "Chia tay đi."
"Thật, ba ngày ầm ĩ lớn một trận, một ngày cãi nhau vì chuyện nhỏ mấy lần, cái này mà gọi là yêu nhau sao? "
"Hồi đại học chúng ta sống như thế này sao? Tốt nghiệp xong anh liền thay đổi, nhìn tôi thế nào cũng không vừa mắt anh, mới bao lâu chứ? Chúng ta tốt nghiệp tháng 7 năm ngoái.
Tháng ba năm thứ hai, mới hơn nửa năm, chúng ta cãi nhau bao nhiêu lần, anh có nhớ không? Đồ khốn kiếp, anh chỉ nhớ tới trò chơi của mình! "
"Có câu nói rất đúng, khi hai người ở bên nhau sẽ có lúc muốn gϊếŧ nhau, khi thấy anh thức khuya chơi game, thậm chí xin nghỉ ở công ty chỉ vì để ở nhà nâng cấp thiết bị trò chơi, tôi nghĩ sao anh không chết đi cho xong."
"Tôi mệt mỏi rồi, mỗi lần cãi nhau vì lý do gì, trước tiên anh đều thừa nhận lỗi lầm của mình, nhân cơ hội đó để dỗ dành tôi, tôi cảm thấy anh thật sự làm như vậy là do tính cách của anh, trong lòng anh yêu tôi, nhất định chúng ta sẽ kết hôn, sinh con và sẽ luôn ở bên nhau, cũng là do tôi tiện nên mới nghỉ như vậy.
"
" Lần này là cô gái kia, lần trước là bạn học trường cấp ba của anh, anh luôn có lý do của anh, miễn là anh không lên giường ngủ với bọn họ thì anh không sai, là do tôi chuyện bé xé ra to, ở không đi gây sự, bệnh thần kinh.
"
" Tôi sắp điên thật rồi, đều là do anh hại, chỉ quen lợi dụng tôi, không bao giờ quan tâm nhiều đến tôi, gặp hoạn nạn thấy chân tình, cút mẹ anh đi!"
"Bây giờ là tình huống thế nào, anh còn không quản được hạ thể của mình, còn không biết ngại đi đánh vị đại thúc kia, tôi xem anh còn không bằng ông ấy nữa kìa, với cái thói quen kia của anh, tới lúc anh bằng tuổi đó thân thể đều sẽ phì ra còn có thể hói đầu, anh khinh thường người ta cái gì.
"
" Anh vĩnh viễn chỉ biết mỗi miệng lưỡi trơn tru.
"
"Tôi cũng không còn trông cậy gì ở anh, sống hay chết đều là mạng của tôi, chết ở đây thì chết ở đây, tôi nhận.
"
" Chia tay đi, tôi đã chịu đủ lắm rồi, đừng đợi quay trở về nữa, chia tay ngay, chia ngay.
"
Trong phòng chờ có một lúc im lặng xuống, sau đó người phụ nữ hét lên một cách điên cuồng: "Anh có nghe thấy tôi nói mình chia tay không, anh chết rồi sao, sao không trả lời? Hả!"
Người bạn trai vẫn nằm trên vali không đứng dậy, người nữ nhân vóc dáng nhỏ đi tới đẩy anh ta, ra sức đẩy rất mạnh.
Anh ta ngã xuống đất không còn hơi thở, miệng há rất to.
Không có đầu lưỡi bên trong.
Mới có một màn bây giờ.
.
Người phụ nữ nhỏ con không thể chấp nhận hiện thực, vì tính cách, tình cảm cô ta chưa một lần dứt khoát.
Cô ta chỉ nói lời chia tay trong phút chốc bốc đồng, giống như vô số lần trước đó, khoảnh khắc nói xong cô ta thực sự không có dũng khí, trong lòng cũng không phải nghĩ như vậy.
Chỉ cần bạn trai dỗ dành một chút là sẽ qua.
Sau đó bọn họ cố gắng lên xe còn sống và rời khỏi đây, trở về thế giới thực, tiếp tục sống cuộc sống ồn ào của bọn họ.
Tinh thần sa sút, chơi game, hai điểm này sẽ còn rước họa vào thân trong những cuộc cãi vã sau này.
Không sao, không có ai là không cãi nhau trong cuộc sống.
Đổi một người thì cần phải bỏ thời gian tìm hiểu lại từ đầu, lòng con người vẫn cách một cái bụng, đến giây phút sinh tử cũng không biết người bên gối là người hay chó, vô căn cứ như vậy nên không đáng tin cậy.
Bây giờ bạn trai của cô ta đã chết, điều này khiến cô phải đối mặt như thế nào?
"Đều là do ngươi!"
Cô ta phẫn hận nhìn chằm chằm Hướng Đông, cuồng loạn nói: "Ngươi làm cho mọi người tách ra, nếu không bạn trai của ta sẽ không chết!"
Hướng Đông lười đưa mắt nhìn, tuy hắn ta thô tục cũng không muốn bùng nổ ngay lúc này: "Vi phạm quy tắc, thì chính là vi phạm quy tắc, nói nhiều như vậy làm gì.
"
" Không thể! Không thể nào vi phạm, không thể nào.
"
Người phụ nữ tinh thần hỗn loạn nói không rõ ràng," Chúng tôi là số tàu T57, là buổi chiều ngày 18, 3291 xếp phía trước, làm sao có thể tới phiên chúng tôi? Không đến lượt chúng tôi, nếu chết phải là 3291 chết trước.
"
Văn Thanh thổi bong bóng:"Rất rõ ràng thưa nữ sĩ, 3291 không có người vi phạm quy tắc, vì vậy ná, "
Hắn lăn kẹo cao su trong miệng sang một bên má rồi nói bằng một giọng "sến súa", sau đó từ từ nhả ra: "Liền giống như hiện tại, nhảy qua rồi."
Bầu không khí trở nên vi diệu.
Người phụ nữ không hản ứng kịp, đứng đó ngây ngốc.
"Nếu còn không biết, tôi có thể giải thích và biểu diễn lại một lần nữa, nhiều hơn liền không được.
"
Văn Thanh mười phần lấy làm tiếc nói: "Tôi sẽ cảm thấy phiền, hy vọng mọi người lượng thứ cho."
Đám đông: "......"
Trang bức, diễn tinh, biếи ŧɦái.
.
Trần Ngưỡng ho khan vài tiếng trong cổ họng vì ngứa ngáy.
Âm thanh kia như kéo người phụ nữ nhỏ con ra khỏi sự tuyệt vọng, cô ta nhìn Trần Ngưỡng bằng ánh mắt tan rã, rồi từ từ như nhớ ra điều gì đó, đầu óc trống rỗng bỗng nhiên vang lên ầm ầm.
"Không phải ngươi nói mình dùng loại giấy vệ sinh chui vào từ máy an ninh dưới lầu sao?"
Đau khổ và tuyệt vọng trong lòng người phụ nữ như tìm được lối thoát, cô ta hung ác chửi mắng Trần Ngưỡng: "Cũng chỉ có một mình ngươi dùng, làm trái quy tắc chính là ngươi mới đúng, tại sao người chết lại không phải là ngươi?"
Trần Ngưỡng không xem câu nói này là chuyện gì to tát, nhưng có người thì có, chiếc nạng bằng kim loại lại bay qua.
Tốc độ quá nhanh, Hướng Đông hóa thân thành gà mái già cũng chậm hơn một bước.
Đôi nạng vụt tới, mang theo sức mạnh bạo ngược đáng sợ, người phụ nữ la hét tránh né theo bản năng, cô ta ngã quỵ xuống đất, tay chân run rẩy, đầu bù tóc rối, bò về phía thi thể bạn trai mình.
Tuy nhiên khi bàn tay cô ta sắp chạm vào, bản năng cô ta lại khống chế được cơ thể chính mình, cô ta co rụt lại, hai mắt mở to, trong lòng có một tia hoảng sợ không thể che giấu được.
Hoặc là cảm thấy chính mình không nên thế này, đó chính là người yêu của mình hơn bốn năm, chết rồi mình cũng không nên sợ.
Nhưng cô ta không thể cưỡng lại bản năng.
Sau đó lại nghĩ tới tất cả những chuyện bọn họ đều cùng nhau làm ở trạm xe, bạn trai vi phạm quy tắc, có lẽ cô ta cũng vậy.
Không biết chính mình sẽ chết vào lúc nào, người phụ nữ che mặt bắt đầu khóc rống lên.
Khóc lóc một hồi có lẽ tinh thần quá suy sụp, bất ngờ phát ra tiếng kêu thê thảm.
"Ahhhhh---"
Trong số nhữn người xung quanh, chỉ có Văn Thanh là liếc mắt nhìn thẳng.
Bất cứ khi nào hắn nhìn thấy người khác bất lực và tuyệt vọng, khuôn mặt bình thường của hắn sẽ nở một nụ cười quái dị.
Giống như bây giờ.
Không có gì có vẻ thú vị hơn thế.
Cuộc sống như đã thăng hoa.
Vì vậy mới nói hắn rất thích thế giới nhiệm vụ, nơi này mọi thứ đều có thể thỏa mãn hắn.
.
Trần Ngưỡng nhặt lấy cây nạng lau một chút, rồi đưa cho thiếu niên có áp suất rất thấp bên cạnh, hỏi những người khác: " 3291 có những ai?"
Trong phòng chờ không có một tiếng động.
Một hai phút sau, cuối cùng trong đám đông có người giơ tay lên, là Lâm sư huynh: "Tôi và sư muội."
Trần Ngưỡng liếc nhìn sư muội của tiểu ca anh tuấn kiểu Nhật, không biết có chuyện gì, tâm trạng dường như rất tệ, không ngừng lau mặt.
Đều đã cọ xát đến rất đỏ.
Cô nàng vẫn còn xoa, như thể phải đổi một lớp da.
Tiêu Tiêu không để ý đến tầm nhìn của Trần Ngưỡng, cô nàng đột nhiên ụa vài tiếng, rồi đột ngột nôn ra.
"Oẹ....."
Tiếp theo liền nôn ra một vũng lớn thức ăn không được tiêu hóa, phía sau thì nôn ra nước axit từ dạ dày.
Mọi người đều sửng sốt.
"Làm sao vậy, làm sao lại nôn ra thế này?"
Nếu bọn họ không phải đã sớm biết nhóm 3291 không vi phạm quy tắc, thì nhìn thấy Tiêu Tiêu nôn thành như thế, bọn họ đã sớm bỏ chạy.
Lâm sư huynh vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Tiêu, giải thích nói: "Sư muội tôi chắc đã ăn trúng thứ gì đó, nên bụng khó chịu."
Tiêu Tiêu lau sợi tóc dính trên miệng mình, đối với cầu xin Lâm sư huynh nói: "Mau đưa em rời khỏi đây...."
Lâm sư huynh vội vàng dìu cô ra khỏi phòng chờ thứ năm.
Ngay sau khi rời đi, phản ứng nôn mửa của Tiêu Tiêu lập tức dịu đi, cô đẩy Lâm sư huynh ra, tự mình chống tường đi về phía phòng chờ thứ nhất.
Lâm sư huynh không yên tâm nên đưa tay ra sau lưng cô, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Tiêu lắc đầu.
Trong mắt Lâm sư huynh hiện lên vẻ thất vọng: "Tiêu Tiêu, anh biết em không thích dựa dẫm vào người khác, nhưng tình hình bây giờ là đặc biệt, đây không phải là thế giới thực, em không cần phải quá cậy mạnh, hãy nói cho anh biết có chuyện gì, mặc dù anh không có nhiều khả năng lắm, nhưng ít nhất anh cũng có thể nghĩ cách giúp em, còn sẽ không làm hại em.
Bạn đang đọc bộ truyện Thân Phận Số 019 tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thân Phận Số 019, truyện Thân Phận Số 019 , đọc truyện Thân Phận Số 019 full , Thân Phận Số 019 full , Thân Phận Số 019 chương mới