Trước khi đi phải xử lý vết thương của Hướng Đông trước, trong nhà ga có một tiệm thuốc loại nhỏ, thuốc bên trong rất có hạn, có thể tìm đều tìm. Hướng Đông bị mất bắp chân phải, hắn tự mình xử lý, kỹ thuật còn rất thuần thục. "Xúc động là ma quỷ nha." không biết từ khi nào Văn Thanh tìm được một cái gậy đưa cho hắn, "Huynh đệ....!Cầm lấy đi nè....gậy đánh chó của ngươi đó." "Ngươi phải cảm ơn chủ nhân của cây gậy này đó, anh ta dùng cái này để thu dọn hành lý vào nhà ga....Nếu không có nó á hả, vậy thì ngươi chỉ có thể một bên nhảy cà nhắc một bên máu chảy đầm đìa, hoặc chỉ có thể bò trườn thôi đấy. " Hướng Đông nhìn vết máu nhanh chóng thấm đẫm vải băng bó đang che ở miệng vết thương, nói: "Vài vị....!Tôi ngồi ở chỗ này trước....!các vị tìm quy tắc đi....!tìm được rồi thì gọi tôi ." Nói xong liền nhắm lại mắt, đau đến cổ cùng thái dương đều nhảy lên gân xanh, lời lẽ thô tục bắt đầu loạn phun. "Cũng may chỉ mất một bắp chân....!Lát nữa mà đi thì sẽ giống tôi nè....!Tôi đi cầu thang luôn thích nhảy....!Giống như vậy nè." Văn Thanh nói xong trực tiếp làm mẫu nhảy lên hai bậc thang. Sắc mặt Trần Ngưỡng đại biến: "Tại sao cậu có thể đi lên?" "Họa sĩ cũng có thể đi lên." Văn Thanh lại tiến thêm vài bậc liền quay mặt về phía mọi người nói: "Không tin thì để họa sĩ tới thử xem." Hướng Đông đập mạnh cây gậy xuống đất, mở miệng rú lên: "Đ* con mẹ mày....!Nói cái chó gì đó, vòng trước họa sĩ đã an toàn vượt qua cửa ải của chính mình rồi....!Mày cũng vậy? " Văn Thanh bày ra bộ dáng hoang mang, gãi gãi đầu nói: "Ầy...!Đại khái vẫn là nhằm vào ba người các ngươi rồi...!Tôi không được tính ở bên trong giống cô bé người câm kia, bị bỏ qua rồi nhỉ....!chỉ có ngươi, soái ca, hạt dẽ, ba người." Một giọng nói yếu ớt vang lên:" Tôi....!Còn có tôi nữa. " Văn Thanh chớp chớp mắt:"Ấy, xin lỗi...!Tôi quên mất chú rồi. " "Vậy thì bốn người, sao cũng được...!Mấy người tính làm thế nào thì làm đi.....!Tôi sẽ ở trên cầu thang cổ vũ cho. " Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm Văn Thanh hồi lâu. Ba sợi dây xích, thang cuốn, đề mục đã được đưa ra, câu trả lời sẽ là cái gì đây? Thời gian không còn nhiều, chiếc đồng hồ bấm giờ vô hình đang không ngừng quay, áp lực cực đại khiến cho từng hạt bụi trong không khí cũng giống như bị nhét đầy. Hít thở đều không thông. Họa sĩ tiếp tục làm cái xác không hồn, Tôn Nhất Hành ôm cặp công văn nhỏ giọng nức nở hơi thở thoi thóp, Hướng Đông coi như phế. Đến nỗi Văn Thanh...... Chỉ cầu hắn nghỉ ngơi một chút. Trần Ngưỡng cuộn chân ngồi trên mặt đất, vỗ vỗ vào khuôn mặt lạnh ngắt của mình, cũng may cộng sự của anh không gặp chuyện gì. "Giản Giản." Trần Ngưỡng đặt hy vọng vào người cộng sự của mình. Thế mà cộng sự đáp lại bằng một câu hết sức lạnh lòng: "Tự mình động não." "..." Trần Ngưỡng bất đắc dĩ nói, "Làm một ví dụ nhé, nếu ý tưởng của tôi là một chai nước thì bây giờ đã không còn giọt nào nữa, nó đã cạn kiệt rồi, thật đó. " Triều Giản liếc người nào đó một cái:"Xe lửa luôn ở bên ngoài là anh nghĩ ra."
"Nước là dùng hết như vậy đấy." Trần Ngưỡng móc bùn đất dính trong móng tay rồi nói tiếp, "Có thể còn dư lại một chút, nhưng Giản Giản cậu xem mọi người đi, số đông toàn là tàn tàn tật tật....còn có cái luôn muốn thêm phiền, có quá nhiều cảm xúc tiêu cực. " Lúc làm bài cần phải tập trung lực chú ý cao độ, cần chuyên tâm, hiện tại mấy từ kia với anh mà nói thực sự khoảng cách có chút xa. Đây còn là đề mục liên quan đến sinh tử nữa chứ. Triều Giản cau mày nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng một hồi, sau đó dời mắt nhìn thang cuốn. Từng tầng từng tầng đi lên, hiện lên trong đôi mắt đen nhánh của hắn. Thang cuốn dường như giảm lại tốc độ, mọi chi tiết đều không có nơi nào để che giấu. Triều Giản lại nhìn thang cuốn chậm rãi đi xuống, không nói lời nào nhìn trong vòng hai hoặc ba phút, đôi mắt hắn hơi nheo lại, mày hơi hạ xuống. "Chúng ta phải đi lên, đi xuống, tách ra." Từ Triều Giản nghe được một câu như thế, Trần Ngưỡng lập tức đã tìm được đáp án. Ngoại trừ Họa sĩ và Văn Thanh, cả bốn người bọn họ đều phải đi thang cuốn, đứng cách nhau ra ba bậc. Không thể thiếu một người, không thể đứng nhầm chỗ, nếu không tất cả đều sẽ chết. Máy quét hành lí đẩy ra đồ vật trong ba vòng. Chỉ có vòng của Phùng Lão là nguy hiểm, những vòng khác đều rất đơn giản. Giống như bốn món đồ vật rơi ra ở vòng một, chỉ cần đặt chúng trở lại vị trí ban đầu là được, ở vòng thứ hai chỉ cần nhớ về câu chuyện của con búp bê thì nhiệm vụ cũng rất dễ dàng hoàn thành. Trước khi phá giải ra quy luật nào đó người ta đều cảm thấy nó thật khó khăn, nhưng khi tìm ra cách phá giải rồi thì sẽ có một cảm tưởng rằng, à thì ra là như vậy, cũng không phải rất khó. Lần này quy tắc cũng rất đơn giản. Tất cả mọi người đều không nghĩ ra, một phần nguyên nhân là do nó liên quan đến bản thân, cũng không phải ngày đầu làm nhiệm vụ, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, mọi người sống sót đến hiện tại quả thật gần như đã cạn kiệt hết sức lực. Càng lo lắng thì sẽ càng hoảng sợ, càng hoảng sợ thì tất nhiên càng dễ mắc những sai lầm cấp thấp. Đôi môi trắng bệch của Tôn Nhất Hành run run: "Không đi lên không được sao, vì cái gì nhất định phải đi lên lầu hai, đợi tới trời tối lúc kiểm phiếu, thang cuốn không thể đi thì còn có thang máy có thể đi mà." Văn Thanh dựa vào tay vịnh thang cuốn mỉm cười: "Vậy chú đi thử xem sao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra á hả, chú...!vừa...!đi...!vào...!liền...!nát...bét đó nha." Tôn Nhất Hành tắt tiếng. . Không lâu sau, cả bốn người cùng đứng trên thang cuốn. Trần Ngưỡng nói: "Chuẩn bị xong chưa?" Hướng Đông chật vật, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Nhanh lên!" Trần Ngưỡng nhìn Tôn Nhất Hành: "Chú thì sao?" Tôn Nhất Hành chậm rãi gật đầu. Trần Ngưỡng cau mày nói: "Chú như vậy không được, lập tức điều chỉnh trạng thái đi, tinh thần phải nâng cao lên...!nếu không đứng đúng vị trí chúng ta đều sống không được." Tôn Nhất Hành run lên, dùng sức gật đầu: "Tôi sẽ, tôi lập tức điều chỉnh ngay!" . Bầu không khí chậm rãi trầm xuống. Vậy ai là người đầu tiên đi lên? Hướng Đông cắn chặt răng nhìn thang cuốn, cẳng chân bị đứt của hắn vẫn còn đứng thẳng ở chỗ cũ chưa hề biến mất. Tôn Nhất Hành không rên một tiếng. Trong trường hợp ý nghĩa của ba đoạn xích không phải làm cho bọn họ cách nhau ba bật thang cuốn, nếu đoán sai....!đi lên thang cuốn cũng sẽ chết là một con đường chết...... Trần Ngưỡng vừa định nói "Tôi lên trước cho", trên thang cuốn đã xuất hiện một cây nạng. Thiếu niên một chân nhảy lên bật thang cuốn, không quay đầu lại nói: "Theo kịp." Trần Ngưỡng nhanh chóng đếm số bật rồi đi lên đứng. Một giọt mồ hôi từ trong mắt Hướng Đồng rơi xuống, hắn liếc nhìn bóng lưng của Trần Ngưỡng, đếm đúng ba bật thang. Hướng Đông nhảy lên giống như Triều Giản, nhưng di chuyển khó khăn hơn nhiều, một vũng máu đã sớm tụ lại trên thang cuốn, miệng vết thương căn bản không hề được cầm máu. Tôn Nhất Hành là người thứ tư. Cứ như đua tiếp sức. Tôn Nhất Hành vẫn đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, hai chân như bị kẹp chì. Bỗng có một bàn tay từ phía sau đưa ra, nhìn chuẩn bật thang đẩy ông ta cái chuẩn xác bước lên. Là Họa sĩ, không biết từ khi nào y đã tiếp cận thang cuốn đứng phía sau Tôn Nhất Hành. Hướng Đông phẫn nộ rống lên với Tôn Nhất Hành: "Ông con mẹ nó chính mình muốn chết cũng đừng hại chúng tôi!" Tôn Nhất Hành khóc lóc không ngừng nói xin lỗi. "Đừng ầm ĩ." Trần Ngưỡng nói, "Còn phải đi ngược xuống một lần nữa." "Tôn tiên sinh, Họa gia ở dưới lầu, không ở lầu hai, lần này lại thất thần thì không ai giúp ngài từ quỷ môn quan kéo trở về nữa đâu." Tôn Nhất Hành liên tục bảo đảm. Trần Ngưỡng vẫn là không yên tâm: "Tôn tiên sinh hay là tôi với ngài đổi đi, tôi đi cuối cho." Triều Giản nói: "Không thể thay đổi thứ tự." Trần Ngưỡng mím khóe môi rồi nói: "Vậy thì chỉ có thể theo thứ tự ban đầu. " "Mọi người yên tâm, tôi......" Tôn Nhất Hành né tránh gậy gộc Hướng Đông đập tới. Hướng Đông giống như lệ quỷ trừng ông ta: "Nhìn rõ số bật thang cho lão tử, đứng cho đúng vào, đứng cho vững vàng, nếu ông hại chết lão tử, thành quỷ lão tử cũng sẽ không bỏ qua ông!" Tôn Nhất Hành nức nở, vội vàng không ngừng khom lưng nói xin lỗi. Lúc đi xuống không sảy ra sự cố gì, cả bốn người đều đứng ngay ngắn trở lại tầng một một cách rất thuận lợi. " Vậy là xem như qua cửa rồi đúng không?" Hướng Đông bị cắt mất một chi, liên tục thở hổn hển, nếu không phải hắn thể trạng cường tráng, đã sớm hôn mê bất tỉnh. Trần Ngưỡng cũng không biết. Không chết chính là quá cửa, chết chính là không qua. Nhanh thôi thời gian sẽ cho họ câu trả lời. . Mùi máu tươi xung quanh rất nồng, trên mặt đất ở đây một vũng, ở kia một vũng. Một mảnh nản lòng. Trần Ngưỡng gấp đến độ không nằm liệt trên đất được nữa, lại không biết đường ra ở đâu, anh cưỡng ép thân thể mình nâng cao lên chút sức lực, kéo Triều Giản đi tìm manh mối. Văn Thanh tung ta tung tăng đi theo. . Cơm chiều chưa có ai ăn, thời gian nhanh chóng trôi tới 7 giờ rồi đến 9 giờ, Trần Ngưỡng gấp đến độ chỉ có thể vò đầu bứt tai. K1856, 21:55 phút, 21: 25 phút đã tới. Trước nửa giờ sẽ bắt đầu kiểm phiếu. Ở phòng chờ thứ tư ánh đèn sáng trưng, trên sân ga cũng đã bật đèn, tàu hỏa đã tới đang đợi ở bên ngoài. Các hành khách đều im lặng. Trần Ngưỡng nhìn từng người một nói: "Tất cả manh mối mọi người đều đã biết." Văn Thanh nói: "Có người ký ức không vượt qua ba giây, tôi hỗ trợ tóm tắt cẩn thận trọng điểm cho này." "Một: Đúng giờ lên xe các người cũng không thể quay về thế giới hiện thực, dấu ngoặc, Có thể có khả năng nhưng rất nhỏ. "