Nắng nhạt dần, gió khẽ lay từng tán lá, xào xạc vào nhau.
Từ trong cơn hôn mê, Mộc Như Châu chậm rãi tỉnh lại.
Nàng khó khăn lật người, chống cả thân thể đau nhức ngồi dậy.
Nàng đảo mắt một vòng, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng gỗ cũ kĩ.
Bên ngoài lục đục có tiếng động.
Mộc Như Châu cầm lấy trường kiếm đầu giường, khập khiễng đi ra khỏi phòng.
Bước ra khỏi phòng, những tia nắng đầu chiều đã vội chiếu lên bóng hình nàng.
Nàng nhìn quanh cảnh vật nơi mình đứng, nhận thấy tại đây là một vùng quê yên bình.
Vậy Mộc Luân đâu?
"Cửu nhi muội tỉnh rồi sao?"
Nàng quay người lại, có chút ngạc nhiên khi người đằng sau là Phương Nguyệt.
Hiện nay bọn họ đang trong tình thế nguy hiểm, có lẽ để đảm bảo an toàn nên Mộc Luân mới đưa họ tới đây.
Phương Nguyệt để ý thấy nàng lúc nãy tập tễnh đi ra khỏi phòng, nàng ta đi tới, có ý đỡ nàng vào trong.
"Vào trong phòng ta ngồi một lát đi."
Nàng không nghĩ nhiều, để nàng ta đỡ mình vào trong.
Vừa bước chân vào trong phòng, nàng như có như không nghe thấy tiếng cười khe khẽ của trẻ con.
Lúc này Mộc Như Châu mới để ý, nhị tẩu này của nàng sinh rồi.
Vừa ngồi xuống ghế, nàng đã vội hỏi: "Tẩu sinh được bao lâu rồi? Là trai hay gái vậy?"
Phương Nguyệt mỉm cười, rót cho nàng chén trà: "Mới được một tháng, là con trai."
Nàng đưa tay nhận chén trà, nhưng không có tâm trạng uống: "Đã đặt tên chưa?"
Nhìn thấy chén trà trong tay người đối diện chưa hề đụng tới một giọt, trong mắt Phương Nguyệt ẩn nhẫn tia kì quái.
"Đứa bé tên Mộc Trường Nặc, cái tên này trước đây chàng ấy đã có ý đặt ra nếu có con trai."
Trong lời Phương nguyệt đương nhiên nàng biết "chàng ấy" là ai.
Đột nhiên ẩn ý nhắc đến Mộc Sơ Phong như vậy khiến tâm tình vốn có chút khởi sắc của nàng càng thêm nặng nề.
Mộc Như Châu không tự nhiên uống hết chén trà, cố tình nói sang chủ đề khác.
"Tẩu có thấy Mộc Luân đâu không?"
Ánh mắt của Phương Nguyệt dán vào chén trà rỗng trong tay nàng, lần này nàng ta mỉm cười quá mức chói mắt.
"Lục đệ vừa có việc nên đã ra ngoài từ nửa canh giờ trước rồi, chắc lúc nữa sẽ về ngay thôi.
À, muội có muốn ăn chút bánh không?"
Nàng ta nói liền một mạch, chưa để nàng trả lời đã đứng dậy đi xuống bếp lấy bánh lên.
Thấy nàng ta nhiệt tình có phần thái quá nhưng Mộc Như Châu cũng không để tâm nhiều.
Nàng để trường kiếm sang một bên, khập khiễng đến bên giường kia xem đứa bé.
Đứa bé được bao bọc trong chăn, hình như vừa ngủ dậy được cho ăn no nên miệng cười toe toét.
Hai tay nhỏ ngoe nguẩy liên tục, nàng sờ má nó, đứa bé ngay lập tức tóm lấy ngón trỏ nàng.
Xúc cảm mềm mại trên đầu ngón tay khiến nàng xúc động đến nỗi mất cảnh giác với mọi vật xung quanh.
Tiếng cười khe khẽ của đứa trẻ trong căn phòng như nắng ban mai đầy sức sống, nhưng tiếng bước chân chậm rãi đằng sau lại như từ địa ngục đi tới.
Ánh sáng bạc lóe lên, con dao găm từ sau đâm xuống, nàng tránh được, lưỡi dao lia nhanh qua gò má.
Mộc Như Châu mất trọng lực mà ngã xuống đất, đầu óc quay cuồng, lúc nhìn thấy lúc không.
Nàng nặng nề thở hắt ra một hơi, lấy hơi thều thào nói.
"Tẩu muốn giết ta?"
Phương Nguyệt cầm chắc con dao găm trong tay, nàng ta hướng cái nhìn đẩy hận thù xuống nàng, ai oán nói.
"Tại sao cô lại giết chàng ấy? Chàng ấy coi cô như muội muội ruột mà đối đãi, tại sao cô có thể độc ác như vậy?"
Nàng ta hét lớn khiến đứa trẻ trên giường giật mình mà òa lên khóc.
Mộc Như Châu ôm đầu, cơ thể nàng mất sức, đoán không nhầm thì có lẽ lúc nãy nàng ta đã hạ thuốc vào trà.
Bạn đang đọc bộ truyện Thân Vương Vô Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thân Vương Vô Tình, truyện Thân Vương Vô Tình , đọc truyện Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình chương mới