Trong căn phòng, tiếng động đáng chú ý nhất có lẽ là tiếng cắn hạt dưa không ngừng, vỏ hạt dưa cứ thế rơi đầy trên bàn gỗ nhỏ, dưới đất cũng có.
Sở Mạc Vân Phong ngồi uống trà, không đụng đến một giọt rượu mà người của kỹ quán vừa đưa lên.
Đối diện với hắn, không ai khác ngoài nữ nhân kia.
Mộc Như Châu ngồi khoang chân, nàng không có hứng thú uống rượu lúc này, thứ nàng quan tâm là đĩa hạt dưa trước mặt.
Lang bạt giang hồ bao năm nay, ngoài uống rượu, nàng cũng có sở thích cắn hạt dưa.
Hai hồng bài của kỹ quán là thiếu niên tên Nguyệt nhi và Phong nhi.
Bọn họ đã vào trong phòng được một lúc, nhưng hai vị khách quan lại chẳng liếc nhìn lấy một lần.
Giữa căn phòng xa hoa, không khí trầm mặc mang vẻ gượng gạo.
Thiếu niên tên Phong nhi kia đã quen tới sự chú ý của người khác, cuối cùng không chịu được tình cảnh này, thốt lên giọng nói mềm mại.
"Khách quan, nô gia tới hầu hạ ngài."
Hắn níu lưỡi nói khiến nước trà vừa uống vào miệng Sở Mạc Vân Phong suýt phun hết ra ngoài.
Sở Mạc Vân Phong nhíu mày: nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Mộc Như Châu bấy giờ mới nhớ tới mục đích mình tới đây, nàng chậc lưỡi, gạt đĩa hạt dưa qua một bên.
Đưa mắt đánh giờ hai thiếu niên trước mặt, nàng gật gật đầu, coi như tạm hài lòng.
"Hai ngươi rất giỏi phục vụ nam nhân?"
"Khách quan cứ đùa, đã ở nơi này, sao có thể không biết làm nam nhân thỏa mãn chứ."_Nguyệt nhi lấy khăn tay che miệng cười e lệ.
"Vậy thì tốt."_Nàng hài lòng gật đầu thêm lần nữa, ánh mắt tỏa ra dư quang.
Sở Mạc Vân Phong đảo mắt nhìn, lúc này mới hết kiên nhẫn mở miệng: "Rốt cuộc ngươi định làm gì ở đây?"
Nữ nhân này đưa hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, bán hắn cho một lão nương thì thôi đi, giờ còn muốn lôi hắn vào nơi phong lưu đồi trụy này hưởng lạc.
Quả thật trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn phải rửa mắt nhìn lại nhân sinh này.
Nhưng có một điều hắn dám chắc: nữ nhân này chỉ muốn làm uy phong của hắn nát bét thành tương.
"Vào thanh lâu đương nhiên để hết mình, không lẽ ngài nghĩ ta tới đây mua y phục."_Nàng liếc nhìn hắn, nụ cười như có như không càng thêm khó coi.
Sở Mạc Vân Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mày nhíu chặt lại, đáy mắt ngay lập tức nổi lên một tầng sát khí.
Thấy vậy, Mộc Như Châu càng cười ngả ngớn hơn, nàng nhìn hai thiếu niên vẫn còn bối rối đứng kia, gảy gảy tay ra hiệu cho họ.
"Giúp ta phục vụ vị bằng hữu này, hắn là lần đầu đến chỗ này, tâm lý sẽ sinh ra phản kháng..."_Nàng dừng một chút, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tái mét của Sở Mạc Vân Phong.
Bạn đang đọc bộ truyện Thân Vương Vô Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thân Vương Vô Tình, truyện Thân Vương Vô Tình , đọc truyện Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình chương mới