Mộc Như Châu trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt dịch dung tỉ mỉ méo mó vì đau.
Từ khóe miệng, máu từ bên trong chảy ra, nàng còn cảm nhận được mùi tanh tưởi nồng đậm, máu mũi nhỏ giọt tí tách xuống sàn nhà.
Độc này thế nhưng lại...!
Cơ thể nàng mất sức rất nhanh, chân nhỏ vùng vẫy trên không trung yếu dần, miệng há to thở dốc, tham lam lấy dưỡng khí.
Cánh tay nàng mềm nhũn đi, tầm nhìn mỗi lúc một mơ hồ.
Vốn tưởng sắp chết, bàn tay lớn đang bóp cổ nàng yếu dần, lúc sau nàng rơi từ không trung xuống đất, Sở Mạc Vân Phong cũng ngã xuống bất tỉnh.
Được thả, nàng ra sức hít thở, ngực không ngừng phập phồng.
Mộc Như Châu ngồi bệt xuống đất, cánh tay yếu ớt chống người dậy, đưa đôi mắt đang chảy máu của mình nhìn nam nhân kia.
Sở Mạc Vân Phong dùng sức quá lớn, không chỉ vậy, hắn còn tự giải huyệt, nếu là người thường, có lẽ đã chết từ đời nào rồi.
Nhưng tên này không bình thường, hắn thế nhưng lúc này vẫn còn thở, tuy có chút mong manh.
"Vương gia, ta đã bảo ngài sẽ không trụ được lâu mà.
Ngài không nghe, hậu quả ráng chịu."
Từ bên ngoài, người của kỹ quán nghe thấy tiếng đổ vỡ lớn thì hốt hoảng chạy tới.
Khi mở cửa vào thì chỉ thấy một vũng máu nhỏ trên đất, còn hai thiếu niên kia thì đang nhìn nhau ngơ ngác.
Hỏi cái gì họ cũng lắc đầu, nói không nhớ chuyện vừa rồi.
Người ở kỹ quán lập tức đờ người ra: chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt, có ma quỷ tới quấy phá.
*
Mộc Như Châu cõng theo Sở Mạc Vân Phong lên cốc Vực U.
Vì mặt mũi họ tèm lem máu nên không thể quay lại phòng trọ được nữa.Nàng chọn con đường vắng vẻ mình hay thường đi, cố gắng lôi kéo người đằng sau.
Sở Mạc Vân Phong giờ đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, giờ mà ném hắn cho đám thú hoang có khi hắn sẽ yên phận nằm im để bị xé xác.
Mặt mũi nàng đã toàn máu lau mãi không hết, mặt mũi hắn còn tồi tệ hơn, thất khiếu* chảy máu đúng nghĩa.
*hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt, miệng.
Đi hơn canh giờ mới đến cốc Vực U, Mộc Như Châu vứt hắn xuống đất bẩn, còn mình cũng kiệt sức dựa vào tảng đá bên cạnh.
Nàng thở hổn hển, hơi thở mỗi lúc càng nặng.
Nhắm mắt lại, mi mắt vương máu rũ xuống, ở mí trái, nốt ruồi nhạt lờ mờ ẩn hiện.
Mộc Như Châu lấy một viên thuốc lần trước cho Sở Mạc Vân Phong uống, có công dụng giảm đau và ức chế độc.
Nàng uống một viên, cũng nhét vào miệng hắn một viên.
Lúc lâu sau, thuốc có tác dụng, hơi thở nàng cũng nhẹ đi.
Xích Cổ này...!độc tính không kém Hoàn Cốt là bao.
Nó không khiến kẻ khác phát điên, mà khiến họ mất sức rồi cứ thế chảy máu, cho đến khi trong người không còn giọt máu nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Thân Vương Vô Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thân Vương Vô Tình, truyện Thân Vương Vô Tình , đọc truyện Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình chương mới