Mộc Như Châu ngủ chưa được bao lâu thì tỉnh, nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ thực sự say giấc.
Đưa mắt nhìn vị trí trống của Sở Mạc Vân Phong, nàng đứng lên đi ra khỏi cốc.
Trời vừa hửng sáng, mặt trời mới ló rạng đằng xa.
Tiếng thác nước đổ ào ào hòa lẫn với tiếng chim muông ca hót.
Vực U rõ ràng là một cái tên mang nét thần bí, nhưng khung cảnh hoang dã nơi đây khác hẳn, tạo cảm giác tràn trề sức sống.
Mộc Như Châu vươn vai cho đỡ mỏi, nàng đảo mắt nhìn quanh, thấy vị Thân vương gia kia đang ngồi nướng thịt gà rừng.
Cơn đói cồn cào, nàng cũng không ủy khuất dạ dày mình mà qua ăn ké.
Mùi gà rừng nướng thơm phức, còn thơm hơn mấy con lần trước nàng nướng.
Mộc Như Châu khịt khịt mũi, ánh mắt sáng rực, liên tục chớp mắt không ngừng.
"Vương gia, ngài tẩm gia vị gì bên ngoài mà thơm thế?"
Sở Mạc Vân Phong lật ngược gà lại trên lửa, hắn nhàn nhạt trả lời.
"Chỉ cho thêm chút muối vào thôi."
"Muối? Ở nơi này thì lấy đâu ra?"
Hắn không trả lời thắc mắc của nàng, chỉ bẻ lấy miếng đùi đưa qua.
Mộc Như Châu cũng vui vẻ nhận lấy, nhưng trước khi ăn, nàng ngửi qua một lần nữa, đề phòng hắn hạ độc.
Đừng nhìn hắn bây giờ ngồi nướng gà cho nàng thì kết luận hắn vô hại.
Ai đoán được trong bụng vị vương gia này đang suy tính được gì chứ.
"Vương gia, ta thấy trong phủ ngài lắm di nương như vậy, ngài yêu thích nhất ai? Sao giờ ngài chưa có chính phi?"
Mộc Như Châu vừa ăn vừa nói, không hề chú ý tới hình tượng của bản thân.
Sở Mạc Vân Phong dập lửa, cũng xé lấy một phần thịt.
"Nhà ngươi từ khi nào có hứng thú với chuyện trăng hoa của bổn vương vậy?"
"Ta chỉ thắc mắc không được sao?"
"Không được."
Nghe giọng điệu dứt khoát của hắn, Mộc Như Châu chép miệng, cho rằng tên này là kẻ sống ích kỷ.
"Vương gia, ngài từng thích nữ tử nào chưa?"
Vừa dứt lời, trong ảo giác của nàng, Mộc Như Châu nhìn thấy ngón tay hắn run lên nhè nhẹ.
Nhưng cũng chỉ là ảo giác.
"Từ khi nào nữ nhân ngươi lắm lời vậy?"
"Nhàm chán quá.
Ở nơi rừng núi hoang vu này cũng chỉ có ngài với ta, không nói chuyện với ngài chả lẽ ta nói chuyện một mình?"
"Hôm qua ngươi vừa kêu bổn vương nói chuyện một mình."
Mộc Như Châu chớp mắt một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra sự việc, cười hì hì.
"Lúc đó là ta buột miệng thôi.
Chẳng phải sau đó ta kể chuyện cho ngài sao?"
Sở Mạc Vân Phong liếc nhìn nàng một cái, không hứng thú tiếp tục chủ đề này nữa.
Hắn nhìn trời, đoán tầm cũng là giờ này.
"Nữ nhân, ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi."
Mộc Như Châu thỏa mãn gặm nhấm hết đùi gà, sau khi vứt xương đi, nàng hướng hắn ưu nhã cười.
"Theo tính toán, người của ngài cũng phải tìm đường đi lên và tìm trong hàng trăm cái cốc trên núi Vực U mới tìm tới chỗ này.
Bạn đang đọc bộ truyện Thân Vương Vô Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thân Vương Vô Tình, truyện Thân Vương Vô Tình , đọc truyện Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình chương mới