Lư hương tỏa ra một mùi hương dễ chịu, màn trướng phập phồng, lúc ẩn lúc hiện.
Mộc Như Châu cảm thấy cổ họng hơi khát, nàng hé mắt nhìn, khó khăn nuốt nước bọt.
Cảm giác khó chịu này, là lần đầu tiên nàng có.
Ở trên giường lớn xa lạ, dù đã cố hết sức, nhưng cơ thể mềm nhũn đến lạ lùng, bàn tay nắm chặt chăn dưới thân, nàng tức giận trừng mắt nhìn lên trần nhà.
Cái cảm giác bất lực không thể làm gì này, nàng cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục.
"Nữ nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Một tiếng cười lạnh vang lên.
Trong không gian của lớn của căn phòng, nghe vào như tiếng cười của ma quỷ.
Sở Mạc Vân Phong xuất hiện, hắn khoang tay trước ngực, hướng cái nhìn kiêu ngạo xuống nàng.
"Nữ nhân, ngươi không vui sao? Trông mặt ngươi có vẻ không được tốt."
Mộc Như Châu chán ghét nhìn hắn, gằn giọng nói từng chữ.
"Rốt cuộc ngươi đã cho ta ngửi phải mùi hương chết tiệt gì?"
Hắn nhếch mép cười: "Người am hiểu độc dược như ngươi, chả lẽ thôi tình hương đơn giản này cũng không nhận ra."
Vốn dĩ khi vừa tỉnh dậy, nàng đã mơ hồ đoán ra thứ hương mình trúng phải, nhưng nàng không muốn tin.
Giờ từ miệng hắn có được đáp án, gương mặt nàng lập tức trắng bệch.
Nàng cố gắng chống người dậy, mấp máy môi nói thành tiếng.
"Ngươi...!ngươi rốt cuộc có ý gì?"_Giọng nàng khàn khàn vì hoảng loạn.
Hắn không trả lời ngay, muốn đưa tay qua định cầm lấy một lọn tóc nàng, nhưng bị nàng nghiêng người tránh né.
Hắn không giận, chỉ cười nhạt.
"Ngay từ ban đầu, bổn vương đã nói trước với ngươi, bổn vương vốn dĩ không phải quân tử.
Đối với kẻ thù, bổn vương chính là tiểu nhân nhỏ mọn."
Nàng nghe vậy, cười đến phát run.
"Đối với kẻ thù? Vương gia, với kẻ thù ngài có thể vui vẻ lên giường sao."
"Không phải vui vẻ lên giường, mà là cưỡng ép giao hoan."_Hắn không để ý đến ánh mắt chán ghét và tàn nhẫn của nàng, đưa tay qua cầm lấy một lọn tóc đưa lên môi hôn.
Bàn tay nàng siết chặt vào nhau, vì quá tức giận, dù cơ thể yếu ớt, nàng vẫn tặng hắn một bạt tai.
Bên gò má trái của hắn lập tức ửng đỏ.
Sắc mặt hắn trầm đi, hắn cười lạnh, cầm lấy bả vai nàng kéo lên, mặc nàng vô lực kháng, hắn dễ dàng lôi nàng đến một chiếc gương đồng.
Trên gương lập tức phản chiếu gương mặt của nàng, là gương mặt trắng hồng không chút dịch dung.
Ngũ quan nàng vốn sắc lạnh, giờ đây chỉ mang một vẻ yếu mềm mặc người chà đạp.
Mộc Như Châu chưa từng rơi vào hoàn cảnh nhục nhã như vậy, nàng vùng vẫy, trong đầu chỉ có ý niệm phanh thây hắn.
"Sở Mạc Vân Phong, nếu ngươi không giết chết ta đi, vậy thì sau này ta chắc chắn sẽ giết ngươi...ta sẽ giết ngươi, ta thề với trời sẽ giết chết ngươi."
Nàng tức giận hét lên, vì tức giận bả vai run rẩy không ngừng, cả cơ thể vì trúng xuân dược mà đỏ ửng lên, giờ tức giận càng làm gương mặt nàng đỏ hơn.
Sở Mạc Vân Phong giữ chặt hai vai nàng, hắn kề môi hôn vào sau gáy nàng, phản chiếu trong gương, nụ cười như có như không của hắn càng thấu lạnh đến tâm can.
"Những ngày nhục nhã trước kia...!mỹ nhân, ta sẽ cùng nàng ôn lại đêm nay."
Hơi thở nàng, bỗng chốc nặng nề.
Bạn đang đọc bộ truyện Thân Vương Vô Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thân Vương Vô Tình, truyện Thân Vương Vô Tình , đọc truyện Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình chương mới