Hồi tưởng lại đêm qua.
Người hầu từ bên ngoài bê vào hai bình rượu Nữ Nhi Hồng.
Vừa ngửi thấy mùi hương đặc trưng của nó, Mộc Như Châu không thể không vui ra mặt.
Dù đầu óc đã nâng nâng, nhưng khi uống Nữ Nhi Hồng, con sâu rượu trong người nàng lại lần nữa bộc phát.
"Mộc gia, hay chúng ta đổi cách uống khác đi."
Đang nằm gục xuống bàn, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hừ lạnh.
"Uống rượu còn có cách uống khác sao?"
Sở Mạc Vân Phong mỉm cười đầy ẩn ý, dù say nhưng nàng vẫn biết chắc chắn hắn không có ý tốt.
"Vương gia, cô nam quả nữ ở chung một phòng, ngài cảm thấy không sao, nhưng ta cảm thấy không được hay cho lắm."
Nàng nghiêng đầu, cười ngây ngô: "Ngài vẫn nên về phòng mình nghỉ ngơi đi."
Nhìn dáng vẻ ngồi không vững của nàng, chắc chắn là say tới mức không hề tầm thường.
Hắn cong môi cười, chốc lát lại nói.
"Bổn vương cùng nàng chơi một trò.
Chơi xong bổn vương sẽ về luôn."
"Chơi, chơi, chơi? Vương gia, ngài không thấy buồn ngủ sao? Ta sắp không mở nổi mắt rồi đây này."
Nói xong nàng còn không quên chỉ chỉ vào đôi mắt đang nhắm mắt nghiền của mình, lúc sau phải phe phẩy tay, ý tứ từ chối.
"Nàng sợ?"
"...!Nói đùa, ta nào biết sợ là gì."_Nàng ngồi bật dậy, lưng thẳng tắp vỗ ngực mình, chắc nịch đáp lại.
"Nếu vương gia đã muốn chơi, vậy ta đương nhiên không thể rượu mời không uống mà uống rượu phạt rồi."
Dứt lời, môi nàng bị bịt kín lại, cả người ngã xuống, bị ôm lăn lộn trên mặt đất.
Sở Mạc Vân Phong thế nhưng cư nhiên hôn nàng.
Mộc Như Châu bị tước đoạt dưỡng khí, nàng vùng vẫy, đưa tay đẩy bả vai hắn ra, từ chối tiếp xúc lồng ngực với hắn.
"Buông ta ra."
Nàng hung tợn nói, nhưng ngữ điệu uy hiếp đó lại khác xa với gương mặt phiếm hồng của nàng.
Nhìn nàng bây giờ, chả khác gì một con mèo đang xù lông tức giận.
"Bổn vương thấy nàng khó chịu, muốn làm cho nàng thỏa mái hơn."
"Không cần, ta cảm thấy tâm trạng hiện tại của ta rất tốt, ngài...!từ đã, sao ngài kéo dây áo ngực của ta?"
"Mặc áo ngực rất chặt, bổn vương cởi nó ra giúp nàng."1
"Ta nói cần ngài giúp bao giờ? Này...sao ngài cứ lôi kéo y phục ta vậy?"_Nàng hoảng loạn nói.
"Buông ta ra, từ từ đã, chờ chút...!trời lạnh lắm, ta không thể không mặc gì được.
Này...đừng cởi hết ra mà."
"Tí nữa bổn vương sẽ mặc lại cho nàng."
Ngươi một câu, ta một câu, sau đó, điểm đến cuối cùng chính là chiếc giường.
Mộc Như Châu nằm ở phía bên trong giường, trên người không một mảnh vải, chuẩn bị thiu thiu ngủ.
Nhưng có thứ gì đè nặng lên nàng, lật người nàng lại.
Mộc Như Châu cũng lập tức thanh tỉnh.
Nàng chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, cơ thể đã bị tóm nâng lên.
Trong lúc đầu óc vẫn còn mịt mù mất đi lý trí, phía dưới đã có một vật tiến vào.
Cơ thể nàng theo phản xạ căng cứng.
Mộc Như Châu nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi...đang làm gì vậy?"
Hắn ôm chặt lấy eo nàng, nói nói thì thầm bên tai: "Bổn vương muốn nàng được thoải mái."
Nói đoạn, cơ thể nàng bị hắn nâng lên hạ xuống, hông nàng bị ép mở rộng hết cỡ, nàng vội ôm lấy cổ hắn, khó khăn nói.
"Chậm một chút...!hình như hơi đau."
Giọng nàng khàn đi vì mệt mỏi, hiện tại nơi thái dương nàng đau như búa bổ.
Bạn đang đọc bộ truyện Thân Vương Vô Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thân Vương Vô Tình, truyện Thân Vương Vô Tình , đọc truyện Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình full , Thân Vương Vô Tình chương mới