Phòng khám nhỏ, trên gác xếp.
Diệp Thiếu Xuyên ngồi xếp bằng trên giường, ngũ tâm hướng thiên, hai mắt giống như đang nhắm nhưng không phải, ẩn ẩn trong đó là ánh sáng mờ nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng dần dần lộ ra một tia đau đớn.
Có thể là quá đau, trên trán xuất hiện mồ hôi dày đặc, quần áo sau lưng cũng có chút ướt sũng, cả người giống như vừa mới được vớt dưới nước lên.
Thật lâu sau, anh mới thở dài một hơi, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, mở mắt ra như có tia chớp xẹt qua, căn gác tối như sáng bừng lên.
“Nhâm mạch rốt cục được thông rồi, thương thế cũng hồi phục được sáu phần.”
Cảm nhận được sự dao động của hơi thở trong cơ thể, trên mặt Diệp Thiếu Xuyên lộ ra một nụ cười gượng gạo, sau đó lắc đầu, bước xuống giường, tắm rửa, chuẩn bị ngủ.
Cộc cộc cộc…
Đúng lúc này, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, phòng khám nhỏ nằm ở một vùng hẻo lánh, buổi tối không ai có thể vào đây, huống chi là chạy, chẳng lẽ chuyện gì xảy ra?
“Chị Lữ đêm hôm khuya khoắt không nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?”
Đẩy cửa sổ ra, Diệp Thiếu Xuyên trực tiếp nhìn thấy Lữ Thanh Tuyết đang chạy trong ngõ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, sau một hồi do dự, anh lại mặc quần áo vào, đóng cửa và cửa sổ, lặng lẽ rời khỏi phòng khám nhỏ, đi theo Lữ Thanh Tuyết.
Đương nhiên, Lữ Thanh Tuyết không biết sau lưng có người bám đuôi, vội vàng chạy tới đường lớn, dừng một chiếc taxi, lái thẳng đến bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố.
Bệnh viện Nhân dân đầu tiên của thành phố Nguyên Châu.
“Chị Lữ!”
Lữ Thanh Tuyết vừa xuống xe liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhanh chóng nhìn lại, bỗng thấy Diệp Thiếu Xuyên đang ở phía sau không xa lắm, mỉm cười nhìn mình, sáng bừng sức sống, làm cô lập tức có chút ngây ngẩn cả người.
“Diệp Thiếu Xuyên?”
Một lúc lâu sau, cô mới hoàn hồn, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“He he, tôi theo phía sau chị, cũng vừa mới xuống xe.” Diệp Thiếu Xuyên cười khan, cũng không thể nói là mình tự đuổi theo xe được, vì sợ Lữ Thanh Tuyết tiếp tục truy vấn liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chị Lữ, chị đến bệnh viện muộn thế này làm gì?”
Lữ Thanh Tuyết vốn dĩ muốn hỏi Diệp Thiếu Xuyên đi theo mình đến sao lại xuống xe trước cả cô, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Diệp Thiếu Xuyên đánh đòn phủ đầu, đành phải giải thích nói: “Không, giáo sư hướng dẫn của tôi gọi, khả năng có chuyện gì gấp.” Cô vừa nói vừa kiểm tra đồng hồ.
Hơn nửa giờ trôi qua, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, vội vàng chạy vào viện, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tôi không sao, đừng theo nữa, mau về nhà đi.”
Bây giờ bọn họ đều ở đây, Diệp Thiếu Xuyên làm sao có thể một mình trở về, vừa cười anh vừa nói theo: “Vừa hay tôi cũng đang mất ngủ.
Đi cùng chị biết đâu lại giúp được gì.”
“Cậu thì có thể giúp gì cho tôi?” Lữ Thanh Tuyết có chút buồn cười, giáo sư tìm đến cô chắc chắn là có liên quan đến y học, Diệp Thiếu Xuyên một người đến chút y thuật còn không biết thì giúp được gì chứ?
Nhưng vì Diệp Thiếu Xuyên không muốn quay về một mình nên cô cũng không đuổi nữa, hơn nữa cô cũng không biết khi nào mới có thể quay lại, có anh đi cùng cũng không sao, cô sợ hãi đi về một mình.
Lữ Thanh Tuyết nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói: “Được rồi, đi theo tôi, nhưng đừng nói nhảm khi gặp cô giáo của tôi đó.”
“Đừng lo lắng!” Diệp Thiếu Xuyên cười.
Hai người vội vàng bước vào bệnh viện, Lữ Thanh Tuyết lại gọi điện thoại cho cô giáo của mình, sau đó trực tiếp đi vào tòa cấp cứu, không bao lâu liền nhìn thấy cô giáo trong một phòng họp rộng lớn và sáng sủa.
Làm Lữ Thanh Tuyết ngạc nhiên đó là, trừ giáo sư hướng dẫn của cô, trong phòng họp này còn có một số giáo sư lão thành nổi tiếng từ Đại học Y Nguyên Châu, thậm chí cả các chuyên gia và học giả từ tỉnh lỵ.
Bạn đang đọc bộ truyện Thần Y Đào Hoa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thần Y Đào Hoa, truyện Thần Y Đào Hoa , đọc truyện Thần Y Đào Hoa full , Thần Y Đào Hoa full , Thần Y Đào Hoa chương mới