Thanh Sơn

Chương 33: 33


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Editor: Mẫu Đơn Sắc

Edmond đè Lục Thanh Nhai xuống đất ngửi lung tung một hồi, vươn đầu lưỡi li3m  láp trên người anh, vui vẻ quậy nháo một lúc lâu mới dừng lại.

Lâm Mị ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Edmond: “Mày có còn nhớ tao không?”

Edmond ngửi ngửi lòng bàn tay của cô hai cái, rồi sau đó lại sủa về phía cô hai tiếng, cái đuôi lắc cực kỳ hưng phấn.

Lâm Mị gãi cằm của Edmond, quay đầu nhìn về Lục Thanh Nhai vừa đứng dậy từ trên mặt đất, đang phủi bụi bặm bám trên người đi: “…… Phản ứng này của nó là nhớ hay là không nhớ vậy?”

Lục Thanh Nhai cười nói: “Nhớ rõ mà, tư thế oai hùng của cô giáo Lâm năm đó ai có thể quên được cơ chứ.”

Lâm Mị trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

Cách đó không xa, một bóng người đang nhanh chóng từ cửa đi tới. Lục Thanh Nhai liếc mắt nhìn một cái, đứng thẳng người lên vỗ lên chỗ đen đen trên quần mình: “Đơn Đông Đình. Đến đây tiếp đón chúng ta.”

Lâm Mị kinh ngạc: “…… Ai?”

Người đi tới đây cường tráng vô cùng, không có nửa điểm trùng lặp với người gầy như là cành trúc của năm đó.

Chờ tới khi tới trước mặt, cẩn thận phân biệt ngũ quan, thật sự đúng là Đơn Đông Đình.

“Cô Lâm, đã lâu không gặp đã lâu không gặp.” Đơn Đông Đình nhiệt tình mà vươn tay về phía Lâm Mị, liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới một cái, cười nói: “Cô Lâm vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy ha.”

Lục Thanh Nhai: “Vậy nhất định là không giống cậu, bỏ phí quặng mỏ một thời gian dài đến như vậy.”

“Ha, lão Lục cậu không biết xấu hổ đâu mà còn nói tôi, cậu cũng không tự nhìn lại cái đức hạnh của cậu hiện tại đi, đứng ở bên cạnh cô Lâm người ta cũng phải thấy ngại dùm đấy.”

Lâm Mị dắt chó, đi theo phía sau Lục Thanh Nhai.

Hai tên đàn ông lớn tướng đi phía trước đang tổn thương lẫn nhau, vẫn giống như trước đây vậy.

Có rất nhiều chuyện trong quá khứ giờ đột nhiên như được đồng thời làm sống lại ở trong đầu, làm cho người ta phải bừng tỉnh.

Thời gian tám chín năm trôi qua, chỉ như một cái búng tay chớp nhoáng, cũng giống như một giấc mộng phù sinh vậy.

Giá nhà cửa nơi này khá thấp, Đơn Đông Đình tất nhiên là chọn chỗ có hoàn cảnh tốt nhất, biệt thự có bể bơi và vườn hoa, từ cửa sau đi thông ra đường, đi bộ thêm 300 mét nữa là đến bờ hồ.

Trong vườn hoa có hai loại hoa tử vi và hoa giấy, hiện tại vừa lúc đến mùa hoa nở.

Giữa trưa ăn cá, ở một nhà hàng ven hồ.

Ánh sáng lấp lánh từ mặt hồ phản chiếu, gió thổi tới từ bốn phương.

Trà trong nhà hàng là trà mới, nước trà thông thấu, hương thơm như sáp hương. Lục Thanh Nhai cả ngày vội đến mức lăn lê bò lết, hiếm khi có được thời điểm tranh thủ nhàn rỗi như vậy, vắt chéo chân, uống ngụm trà, cánh tay đặt ở trên lưng ghế phía sau lưng Lâm Mị, cảm thán: “Đơn Đông Đình, cậu biết cách hưởng thụ quá rồi đấy.”

Đơn Đông Đình mân mê bình sứ: “Ba năm trước bảo cậu xuất ngũ rồi về đây cùng tôi làm ăn kinh doanh, cậu cũng đâu có nghe.”

Lục Thanh Nhai cười cười.

Đơn Đông Đình bèn nhìn về phía Lâm Mị: “Thật không phải tôi nói cậu ta đâu, ngây ngốc ở trong quân đội có cái gì tốt như, toàn phải ăn khổ, có đôi khi còn phải rơi vào hoàn cảnh không mấy tốt đẹp. Có mấy năm đến dịp ăn tết, tôi gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta đến chỗ này của tôi ăn bữa cơm, cậu nói là không đến được, phải trực ban. Hỏi cậu ta ăn cái gì, cậu ta nói là ở nhà ăn, hỏi mượn nồi nấu của nhân viên nhà ăn, nấu một nồi lẩu ăn —— đây cũng không phải những năm kháng chiến mà, khổ đến thế là cùng đấy.”

Lâm Mị liếc mắt nhìn Lục Thanh Nhai một cái, cười nói: “Có lẽ anh ấy cảm thấy như vậy khá tốt đấy.”

“Một mình cậu ta thì là khá tốt, hiện tại thì sao? Có vợ có con rồi……” Đơn Đông Đình dừng lại, có lẽ là đã ý thức được đây là một vấn đề nhạy cảm, bưng chén trà lên uống một ngụm, nói sang chuyện khác: “…… À đúng rồi, bây giờ cô Lâm đang làm cái gì vậy?”

“Làm phiên dịch, hợp tác với bạn bè mở một phòng làm việc.”

“Kiếm được cũng ổn chứ?”

Lâm Mị cười nói: “Vẫn tốt.”

Đơn Đông Đình liếc mắt ngó Lục Thanh Nhai một cái: “Lão Lục, có áp lực hay không? Người ta kiếm được còn nhiều hơn so với cậu kia kìa.”

Lục Thanh Nhai nhìn Lâm Mị, cười nói: “Đạo đức của cô Lâm rất tốt, không ham cầu cái này.”

Lâm Mị cười nói: “…… Thỉnh thoảng vẫn có đam mê một chút, tỷ như em cảm thấy biệt thự ở nơi này khá tốt.”

Đơn Đông Đình vội nói: “Mua nhà ổn định đời sống là đúng đắn nhất đấy! Nơi này rất gần với làng đại học, có không ít giảng viên đại học mua nhà ở chỗ này, mấy năm nay nhất định là nổ giá lắm rồi.”

Người trưởng thành tụ tập với nhau, đơn giản chính là nói về những chuyện nhà ở và công việc thế này. Tám năm trôi qua, mọi người đã sớm không còn như năm đó tụ họp với nhau, mân mê những thứ như xe máy nhà ai hay ho, hay sản phẩm mới gì.

Đơn Đông Đình sau khi tốt nghiệp chính quy thì bắt đầu tự mình làm kinh doanh, ban đầu thì mở một cửa hàng rộng chưa đến mười mét vuông, hiện tại đã mở được ba cửa hàng lẩu rồi, cũng đã mua nhà ở trung tâm thành phố, trong số những người bọn họ, anh ấy là người tự mình lăn lộn được không tệ nhất. Khâu Bác thì dựa vào tiền trong nhà làm vốn tài chính khởi đầu, vẫn luôn làm công việc đầu tư, theo một trận kiếm một trận, cũng may của cải dày, chịu được sự lăn lộn của anh ấy, về phương diện tình cảm vẫn hoạt sắc sinh hương như cũ, phía sau Đình Đình còn có vô số San San, Nhã Nhã, Dung Dung, Lily…… Dù sao thì không thiếu phụ nữ.

Đơn Đông Đình cười to kết luận: “Trong số những người chúng ta, chỉ có con đường phát triển của cậu Lục đây là tương đối “xanh mát” thôi.”

Lục Thanh Nhai cảm tưởng như đã cách vài trăm năm rồi anh chưa nghe thấy cách gọi ‘cậu Lục’ này, nhướng mày: “Được rồi, tôi mới chỉ tới một lúc thôi, cậu đã tìm đắng tìm cay cho tôi một hồi rồi, bây giờ đã biết vì sao tôi không muốn tới đây chưa hả?”

Đơn Đông Đình cười mắng: “Biến.”

Lại nói: “Cậu tổng cộng tới đây được mấy lần? Một bàn tay là đủ tính rồi nhá.”

Lục Thanh Nhai nhìn về Đơn phu nhân nhà người ta vẫn đang ngồi bên cạnh thưởng thức trà ngon, chỉ cười mà không nói: “Chị dâu này, tôi thấy Đông Đình đang nhàn rỗi nhất rồi, hai người cân nhắc mở tiệm ăn thứ tư đi.”

Vợ của Đơn Đông Đình họ Mễ, mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Mễ, là một cô gái nhìn qua trông có vẻ yếu mềm. Khi còn nhỏ trong nhà cô ấy xảy ra hỏa hoạn, đã hít vào một lượng khói rất lớn, dây thanh quản bị hao tổn, cho nên nói chuyện rất chậm, thanh âm cũng có chút khàn khàn, bởi vì nguyên nhân này, cô ấy không quá thích mở miệng, nhưng trên khuôn mặt vẫn luôn mang nụ cười.

Đơn Đông Đình: “Cậu nhập cổ à?”

(*) Nhập cổ: Trở thành cổ đông, tức là đầu tư rồi giữ một số phần trăm nhất định, không trực tiếp quản lý, chỉ nhận phần trăm lợi nhuận

“Không nhập, không có tiền.”

Cá là câu đến đâu làm tới đó, cực kỳ tươi mới.

Hấp, rải thêm một chút bột quế hương, hương vị cực kỳ ngon.

Sau khi ăn xong, Đơn Đông Đình thuê một chiếc ca nô, đưa hai người đi du hồ.

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, ca nô làm cho bọt nước tung lên, gió lớn thổi vào bên trong thuyền.

“Lạnh hay không?” Lục Thanh Nhai thấy Lâm Mị xoa xoa cảnh tay một chút thì dựa qua ôm lấy bờ vai của cô.

Lâm Mị lắc đầu: “Vẫn ổn, gió có chút lớn.”

Lục Thanh Nhai đứng thẳng lên, hơi hơi nghiêng người, che chở cô ở phía sau lưng.

Động cơ nổ vang, gió hồ mênh mông cuồn cuộn, Đơn Đông Đình vừa mới bắt đầu còn muốn giới thiệu vài câu với bọn họ, nhưng lại bị gió thổi thành kẻ ngốc, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, ôm lấy thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Mễ vào l0ng nguc.

Bạn đang đọc bộ truyện Thanh Sơn tại truyen35.shop

Lục Thanh Nhai cởi áo khoác trên người mình ra, khoác lên cho Lâm Mị.

Lâm Mị thấy bên trong anh chỉ mặc áo phông: “Anh không lạnh sao?”

Lục Thanh Nhai cười cười: “Có một năm, vào mùa đông bọn anh phải đến Đại Liên để tập huấn, ở hồ Thang Đông, thời tiết âm mười mấy độ, trên mặt hồ đều là băng tuyết.”

Lâm Mị tưởng tượng một chút thôi cũng đã cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, run lên một cái.

Lục Thanh Nhai cột chặt hai tay áo mình lại, như là còn sợ cô lạnh, lại nắm lấy đôi bàn tay cô, bao chặt ở trong lòng bàn tay mình.

“Thích nơi này?”

“Có non có nước, thực sự rất không tệ.”

Có mấy con chim nước xoẹt qua mặt hồ, thỉnh thoảng có con dừng lại ở đuôi thuyền, dường như không sợ người.

Lâm Mị quay đầu đi, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm.

Nghe thấy tiếng gió lẫn bên trong tiếng sóng nước, Lục Thanh Nhai thản nhiên mà nói: “…… Mấy năm nay vẫn luôn không tích góp bao nhiêu tiền bạc, một là cảm thấy cái này không mấy quan trọng. Hai là những người anh em giống như Lưu Đống vậy, tự mình làm kinh doanh, tài chính không đủ số, sẽ hỏi mượn của anh một chút. Anh vẫn luôn không có chỗ nào dùng đến tiền, cho nên cũng không lấy lại từ chỗ bọn họ. Nếu em thích nơi này, anh đi hỏi một chút, chỉ là chút hoa hồng thôi, hẳn là cũng không ít……”

Lâm Mị kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn anh.

Vẻ mặt của anh thực nghiêm túc.

Lâm Mị vội nói: “Không, em chỉ nói giỡn…… Một nơi xa xôi như vậy, mua một năm cũng không ở được hai tháng, không có lời.”

Cô không ngờ những lời mà Đơn Đông Đình nói lúc ăn cơm ban nãy sẽ làm cho anh canh cánh trong lòng.

“Lục Thanh Nhai.” Lâm Mị dựa sát thêm một chút, đầu dựa gần vào bả vai anh: “…… Không phải là anh cũng cảm thấy thu nhập của đàn ông buộc phải cao hơn phụ nữ đấy chứ.”

Lục Thanh Nhai cười cười.

“…… Anh cũng có thể chuyển nghề, đi theo Đơn Đông Đình làm kinh doanh.”

Lục Thanh Nhai nhìn cô.

Lâm Mị cọ cọ vào hõm vai anh, thanh âm buồn bực xa xăm, nghe có chút mơ hồ không rõ: “…… Nhưng em càng thích dáng vẻ anh mặc chế phục hơn.”

“Phải không? Thích cỡ nào?”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, anh phải đến gần sát bên miệng cô mới có thể nghe rõ: “…… Lúc mà anh mặc vào em cũng chỉ muốn lột bỏ nó.”

Lục Thanh Nhai trầm giọng cười.

Lâm Mị ôm lấy anh, ngón tay không chịu yên ổn mà như có như không cào cào lên eo anh: “Anh còn không hiểu em sao, trước nay đều chỉ thích đẹp trai, không thích có tiền.”

“…… Thật đúng là vừa gặp đã yêu với anh?”

“…… Không sai biệt lắm, ai bảo anh đẹp trai như vậy —— bây giờ càng đẹp.”

Lục Thanh Nhai nhướng mày: “Tự bản thân em đánh giá một chút, em cảm thấy mấy lời an ủi này có hiệu quả không?”

“Vô dụng sao?” Lâm Mị nâng ánh mắt lên nhìn anh, lời nói còn chưa qua miệng, bản thân đã tự đỏ mặt trước: “…… Đến buổi tối em lặp lại lần nữa?”

Lục Thanh Nhai đã sớm phát hiện, mỗi lần Lâm Mị chớp chớp đôi mắt to, dùng khuôn mặt có chút ngượng ngùng mà nhìn anh, anh có chút không kiềm chế nổi nữa.

Chịu đựng hơn một tháng, lại liên hệ tới mấy lời cô vừa nói, thiếu chút nữa anh đã có phản ứng.

Dạo trên mặt hồ một vòng, thời điểm quay trở lại trả thuyền lại được đưa đi câu cá.

Lâm Mị không am hiểu cái này, bèn ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Thanh Nhai, nhìn anh tung cần câu ra xa.

Nói là câu cá, thật ra cũng chỉ là đổi một chỗ khác nhằm nói chuyện giết thời gian thôi.

Áo khoác của Lục Thanh Nhai còn nằm trong tay cô, lúc này đang cột ở bên eo, sợ khi hạ eo ngồi xổm xuống quần jean sẽ bị lộ ra quá nhiều.

Lâm Mị dựa gần vào Lục Thanh Nhai, mò mẫm một viên đá ở bên bờ hồ, ném về phía mặt hồ, vừa ném vừa kể cho anh nghe về những chuyện gần đây của Lâm Ngôn Cẩn.

“…… Thật ra nó cũng không bài xích đến như thế, chỉ là đột nhiên biết được sự thật, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu được. Mấy ngày này, vẫn luôn ở cạnh em nói gần nói xa, hỏi rất nhiều về những chuyện của anh…… Còn có, thằng bé nói với em, thứ ngày đó anh đưa cho nó ở trên xe vốn dĩ không phải là vỏ đạn gì cả, là……”

“Viên đạn.” Lục Thanh Nhai thấp giọng nói: “…… Lấy ra từ trong cánh tay của anh.”

Đá rơi xuống từ trong tay, nhảy lên hai cái, rơi vào trong hồ, tạo nên gợn sóng nho nhỏ.

Lâm Mị cũng run rẩy theo.

Nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, nhất quyết phải nhìn vết sẹo kia cho bằng được.

Thời điểm ân ái, không phải là chưa từng nhìn thấy, hầu hết những vết thương cả cũ lẫn mới của anh cô đều đã hỏi qua một lần.

Nhưng giờ phút này, cô vẫn muốn nhìn lại một lần.

Lục Thanh Nhai tránh một chút: “Đừng nghịch đừng nghịch, còn đang câu cá đây này, đám người Đơn Đông Đình đã câu được hai con rồi kia kìa.”

Ngón tay của Lâm Mị khẽ đưa lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu0t ve.

Có chút ngứa.

Lục Thanh Nhai nhướng mày nhìn cô: “…… Loại an ủi này cũng để dành đến buổi tối có được không?”

Lâm Mị nóng bừng mặt, đẩy anh một cái: “Câu cá cho tốt đi!”

Nói dứt lời, lại nhặt mấy viên đá lên, như để giải tỏa mớ cảm xúc hỗn độn phức tạp trong lòng lúc này mà cứ một viên một viên một ném vào trong hồ.

Lục Thanh Nhai: “……”

Như này mà không dọa cho cá chạy mất mới là lạ đấy.

“Cô Lâm này, hẳn là không thể câu được cá đâu.”

Lâm Mị nhìn anh: “Sao thế?”

Lục Thanh Nhai bắt lấy cánh tay cô, kéo đến bên cạnh mình, trong thanh âm trầm thấp còn ngậm ý cười: “…… Em hôn anh một cái, hôn xong anh sẽ nói cho em biết lý do.”

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thanh Sơn, truyện Thanh Sơn , đọc truyện Thanh Sơn full , Thanh Sơn full , Thanh Sơn chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top