Regina nhấc tách cà phê lên, nghiêm túc:
“Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô, tôi là người ngay thẳng, không thích dùng thủ đoạn.”
“Không công bằng chút nào, cô Johnson à.”
Regina nhếch môi, cô gái này cũng thật thẳng thắn.
Ái Du vẫn giữ vẻ tự nhiên, bình thản nói:
“Không công bằng đâu nhé, tôi là bạn gái chính thức của Nhất Thiên, được bạn bè và người nhà anh ấy quý mến.
Còn cô, đối với anh ấy không có danh nghĩa gì, bạn bè anh ấy thì không thích cô, người nhà anh ấy cũng không có hảo cảm với cô.
Vậy là thế này thì cạnh tranh quá thiệt cho cô rồi.”
“Tôi và cô rốt cuộc cũng vẫn chưa được 18 tuổi tròn, dọa nạt nhau thế này cũng chỉ là trò hề của bọn trung học mà thôi.
Tôi không quan tâm địa vị của cô cao thế nào, nhưng tôi biết rằng dù gì cũng là máu với thịt cả mà thôi, cô chẳng làm tôi sợ sệt gì được đâu.
Thừa Ái Du tôi tự biết chừng mực, và tôi nghĩ rằng Arbech và Elisa cũng phải quản tốt con gái mình đấy.”
Nụ cười của Regina đã dần méo mó.
Cô ta nhíu mày:
“Cô! Được lắm, người biết tên, gọi thẳng tên cúng cơm của bố mẹ tôi chắc chắn không phải người bình thường, nhưng cô chờ đấy, tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!”
“Phải hiểu thì mới dạy được, cô Johnson ạ.”
***
Ái Du nghịch ngợm ngoài vườn, Nhất Thiên khẽ cười:
“Hình như em rất thích nhà anh?”
“Biệt thự xịn sò thế này đương nhiên là em thích roài.”
“Híc, thế mà anh cứ tưởng em thích anh đấy.”
“Em thích đồ ăn, mà anh lại là đồ ăn cao cấp, đương nhiên là em thích.
Hố hố hố!”
“Em có thích không? Anh tặng cho em luôn đấy!” Nhất Thiên tà mị.
“Quýt chín ăn mới ngon, mlem mlem…” Ái Du nhìn lại bằng ánh mắt dâm dê.
“Tấm thân ngọc ngà của tui rơi vào cái thứ gì thế này...” Nhất Thiên sụt sùi.
Ngồi trước một bàn ăn đầy ú ụ, Ái Du gắp đồ ăn lia lịa.
Nhất Thiên nhìn mà cảm thán, sao cảm thấy mặt mình còn không hấp dẫn bằng miếng thịt kho tàu thế nhỉ?
“Em mới phát hiện ra là em có nhiều tình địch vãi, từ thượng vàng đến hạ cám đều có.”
“Anh thì không có chắc? Em có biết là cái hôm anh gặp Kiều Thâm đã bực thế nào không? Xong rồi cả cái đám trong trường cứ thấy em đi qua là tớn cái mắt lên nữa.”
Thấy người yêu phụng phịu, Ái Du khẽ cười, anh nhiều lúc cũng đáng yêu quá mà ~ Nhất Thiên thấy cô cười thì nhất thời ngây ra.
“Lâu lắm rồi anh mới được ở một mình với em đấy.”
“Chỉ có nửa tháng thôi mà…”
Nhất Thiên còn đang mơ tưởng tới một buổi chiều chỉ có 2 người thì…
“Con dâu!!!”
Một bóng người lao như bay vào phòng khách, vâng, đó là Từ Hiểu Tịnh, bà mẹ có đam mê rắc cơm chó cho con trai.
Nhất Thiên nhất thời sốc không nói được lời nào.
( Tác giả: Hình như mình hơi quá tay, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.) Ái Du không ngờ còn bình tĩnh hơn anh, chỉ ngạc nhiên khi nghe chữ “con dâu” kia.
Từ Hiểu Tịnh nhìn thấy con dâu thì như bắt được vàng, trông bộ dạng cũng không khác Lưu Ly khi mới gặp chị dâu là mấy.
“Ôi bé cưng, ôi mình kích động muốn chết, mẹ xin lỗi mẹ xin lỗi, chỉ là thấy con thì mẹ vui quá…ôi…”
Ái Du thấy mặt mình nóng lên, m…m…mẹ???? Hiểu Tịnh như nhớ ra cái gì, khẽ phẩy tay:
“Mẹ có mang quà cho con, đây, này mấy anh kia, mang vào đây.”
Ái Du tròn mắt nhìn một dàn dài người mặc vest đen cầm một đống đồ đi vào nhà.
Bạn đang đọc bộ truyện Thanh Xuân Dịu Ngọt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thanh Xuân Dịu Ngọt, truyện Thanh Xuân Dịu Ngọt , đọc truyện Thanh Xuân Dịu Ngọt full , Thanh Xuân Dịu Ngọt full , Thanh Xuân Dịu Ngọt chương mới