Cuối tiết, cô Lý lấy một tập giấy đưa cho cả lớp.
“Đây là lịch trình chuyến du lịch năm nay của trường.
Lần này rất khác với những
năm ngoái.
Cả 3 khối sẽ cùng đi với nhau, chỉ khác khu nghỉ.”
Lần này nhà trường cho đi du lịch biển, đã vậy còn ở khu
nghỉ dưỡng Ngải Huyền.
Nhã Ân thì thầm vào tai Ái Du:
“Chắc thầy Hiệu trưởng mới trúng số nên khao cả trường.
Chứ người quen của tôi trước đây học ở trường này, kể chỉ có đi leo núi, đi
chùa hay được nhất là lần đi tắm suối nước nóng mà chỉ được ở nhà trọ thôi.”
An Nhi ở đầu bàn quay xuống nói.
“Khu nghỉ dưỡng Ngải Huyền là khu resort cao cấp rất nổi
tiếng.
Nếu muốn thuê hết 3 khu ở đây để cho 3 khối đi thì chắc chắn quan hệ của
thầy Hiệu trưởng với giám đốc khu nghỉ dưỡng rất tốt.”
Ái Du cầm tờ lịch trình.
“Hi hi, dù sao đi nữa, lần du lịch này cũng rất vui! Nhìn
này, có cả trượt nước, đi du thuyền này, rồi đi moto nước, xong rồi còn có cả
spa ở resort này.
Xong rồi còn đi thăm khu nuôi cấy ngọc trai.
Trước 11h tối
thì các khối được phép đi thăm nhau và chơi với nhau đấy.”
“Lại còn đi những bốn ngày ba đêm!”
“Haha, thầy Hiệu trưởng trúng số thật rồi!”
Chuông reo.
Mọi người tản về hết.
Nhã Ân đi theo Ái Du ra
khỏi cửa thì ngạc nhiên thấy Nhất Thiên đang đứng trước mặt.
Lại còn trố mắt
hơn khi thấy Ái Du tự nhiên nắm tay anh.
Cô cười khúc khích:
“Xin lỗi nhiều nha Ân, tuần trước bà ốm Nhất Thiên ngày
nào cũng đưa tôi về.
Nên giờ tôi quen rồi, bà đi một mình nha.”
Nhã Ân nước mắt thành sông, đúng là cái đồ mê giai bỏ bạn!
Hai người cùng nhau đi bộ.
Nhất Thiên đang rất suy tư.
Quan hệ của anh với Ái Du bây giờ là gì? Anh thừa biết có rất nhiều người thích
thầm cô, nhưng anh làm gì có quyền để ngăn cản? Nhưng nếu bây giờ anh hỏi thẳng
cô, anh sợ Ái Du sẽ nói rằng anh và cô là bạn, hay tệ hơn, là quan hệ kiểu đàn
anh.
Anh chỉ muốn là “người đó” của cô...
Ái Du giật giật gấu áo Nhất Thiên.
Anh giật mình, nhìn
cô.
“?”
“Lần du lịch này, anh có đi không?”
“Tôi không biết.”
“Anh đi đi, vì tôi cũng sẽ đi.”
Nhất Thiên ngạc nhiên.
Ý của cô là gì? Ái Du hình như
cũng phát hiện ra ý tứ trong câu nói của mình, đỏ mặt sửa lại.
“Ý...ý tôi là mọi người đều đi thì anh cũng nên đi cho
vui.”
“Ừ, tôi sẽ đi.”
Nhất Thiên giơ tay lên xoa đầu Ái Du.
“Ách...Rối hết tóc rồi!”
Cô đá đá vào chân anh một cái.
Khóe miệng anh cong lên đầy
vui vẻ.
Ái Du ngẩn người.
“Nhất Thiên, anh nên cười nhiều một chút, nhìn rất đẹp!”
Trái tim Nhất Thiên như được lông vũ vuốt ve.
“Nhưng anh trông lạnh lùng sầm sì một chút cũng cool phết
đấy! Ớ, nhưng thế thì anh lại là người 2 nhân cách à?”
Khóe miệng Nhất Thiên giật giật.
Thật không hiểu được tư
duy của cô gái này.
Anh là thích cô đấy, cô có biết không? Nếu là người con gái
khác, một cái biểu cảm anh cũng không bày ra nổi.
Chiều hôm đó, Nhất Thiên về phòng kí túc trông thái độ vô
cùng vui vẻ.
Vì lúc nãy đi về anh đếm được đúng 12 lần cô cười với anh.
Hào Lỗi
nhìn biểu cảm của Nhất Thiên, vô cùng đau khổ:
“Móe! Đưa vợ về mà cũng tươi cười thế này á? Tôi đi chết
đây, ngược cẩu quá.
Này, tôi quen cậu được 4 năm rồi, cậu còn chưa ban cho tôi
một cái thái độ vui vẻ nữa là cười, thế mà sao cô ấy chỉ nói với cậu vài câu mà
cậu lại như mùa xuân đã tới bên em thế này hả?!!”
Nhất Thiên nhìn Hào Lỗi như nhìn một đứa ngu, rồi bình thản
ngồi xuống sàn mở tivi lên xem.
Bỗng anh đứng phắt dậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Thanh Xuân Dịu Ngọt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thanh Xuân Dịu Ngọt, truyện Thanh Xuân Dịu Ngọt , đọc truyện Thanh Xuân Dịu Ngọt full , Thanh Xuân Dịu Ngọt full , Thanh Xuân Dịu Ngọt chương mới