Ái Du kéo va li ra cửa thì tròn mắt nhìn đống đồ quanh
chân Lung Linh.
Một túi, hai túi, ba túi...Tổng cộng là 6 túi bánh trái to đùng,
thêm 2 hộp các tông, 2 cái va li, 1 cái ba lô.
Y Đồng mang ít đồ nhất, còn ngạc
nhiên hơn Ái Du:
“Lung Linh, bà bị điên à? Mang nhiều đồ thế này làm gì?”
“Hừ, đây nhé, cái ba lô này chỉ đủ nhét con gấu bông của
tôi thôi, va li này đựng quần áo này, gồm có áo nóng, áo lạnh, áo đi chơi, áo
đi quẩy, áo ngủ, áo 2 dây, áo trễ vai, gồm có quần dài, quần lửng, quần cộc, quần
ngố, quần bò, quần thun, quần ngắn, quần giả váy, váy dài, váy ngắn, váy liền
thân, váy xòe, váy bó.
Va li bên này đựng đồ chơi này, điện thoại máy tính,
truyện này, rồi còn kem dưỡng, dầu gội, sữa tắm, đồ bơi, áo khăn, thuốc nhỏ
mũi, thuốc ho, thuốc hạ sốt, thuốc dị ứng cấp tính, kẹo ho...”
Nhã Ân đang xách ba lô, tay kéo va li đi ra thì ôm đầu:
“Cha má ơi, bọn mình đi nghỉ dưỡng chứ có đi di cư đâu.
Để
tôi đoán nhé, hai hộp các tông là đựng gạo với nước tương à?”
Ái Du phì cười.
Lung Linh trợn mắt:
“Xỏ xiên vừa thôi nhá! Hai hộp các tông này, bí mật!”
Nhã Ân bĩu môi:
“Xì, tôi cần biết chắc.”
Không chỉ có bọn Ái Du là sửng sốt, khi nhìn thấy Lung
Linh tay trái tay phải sau lưng khệ nệ ôm ôm vác vác, học sinh của cả ba khối
đang tập hợp dưới sân trường đều tròn mắt.
Bỗng Ái Du thấy có bàn tay đập vào vai mình, quay lại thì
thấy Bảo Anh đang cười hí hí, sau lưng là Minh Triết và An Lệ, còn bên trái họ
là Nhất Thiên, đôi mắt anh ôn nhu như nước, khóe môi cong nhẹ:
“Để tôi kéo va li cho em.”
“Ơ..”
“Không sao, kéo va li rất mỏi tay.”
Ái Du khóe môi giật giật.
Nhất Thiên, anh nghĩ tôi là người
tàn phế à???? Cô cau đôi mày xinh đẹp:
“Tôi tự kéo được.”
Nhất Thiên ngạc nhiên nhìn Ái Du kéo va li đi mất.
Minh
Triết cười há há:
“Há há, cuối cùng mi cũng có ngày bị ăn bơ.
Tâm trạng bổn
cung hôm nay thật là vui.”
“Lát tao sẽ ra gấp ba giấy xét hạnh kiểm học sinh cho mày
ngồi kí đến hết tuần nghỉ.”
Minh Triết lập tức nước mắt lưng tròng, đau khổ không tả
xiết.
Trên xe buýt, Ái Du cười đùa với Nhã Ân, không hề biết có
tên đang cực kỳ tâm trạng nhìn cô.
Nhất Thiên cau mày, không biết mình nói sai
cái gì mà cô ấy dỗi nhỉ?
****
Xe thả học sinh ở cổng khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền.
Ái Du kéo va li, hít hà không khí trong lành.
Khu nghỉ dưỡng
nằm ở ngoại ô, xung quanh toàn đồng cỏ, hồ sen và núi, thật là một nơi thích hợp
để nghỉ ngơi a ~~~
Nhất Thiên đang định lại gần chỗ cô thì nhìn thấy Lung
Linh, Nhã Ân, Y Đồng chạy bổ ra kéo cô đi.
Mặt Nhất Thiên lập tức cứng nhắc
thành đá.
Bạn đang đọc bộ truyện Thanh Xuân Dịu Ngọt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thanh Xuân Dịu Ngọt, truyện Thanh Xuân Dịu Ngọt , đọc truyện Thanh Xuân Dịu Ngọt full , Thanh Xuân Dịu Ngọt full , Thanh Xuân Dịu Ngọt chương mới