Tới ngoài phòng bệnh của Thẩm Duy Nhiên, Loan Mộng do dự không biết phải nói với cô ấy thế nào, bởi vì một người đã rời đi, người còn lại thì đang trong tình trạng hôn mê. Cô theo bản năng lắc đầu, than thở, có bất đắc dĩ, có bi thương. Thẩm Duy Nhiên thật sự rất may mắn, nếu năm đó chính cô cũng may mắn như vậy, bản thân gặp được người tốt thì hạnh phúc biết bao.
Do dự vài phút, Loan Mộng cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.
Thẩm Duy Nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối qua, vốn là do cô, hiện tại lại liên lụy tới hai người, mỗi lúc một áy náy. Đúng lúc này, thấy Loan Mộng đã về, cô liền hỏi: "Loan Mộng, bọn họ như thế nào?"
Bị ánh mắt tha thiết của Thẩm Duy Nhiên nhìn, Loan Mộng vô cùng mất tự nhiên, không biết phải nói thế nào mới tốt.
Thẩm Duy Nhiên phát hiện Loan Mộng có gì đó khác thường, đáy lòng dâng lên dự cảm không tốt. Cô nắm chặt tay cô ấy, run rẩy hỏi: "Người đó... Cái người của mình... Sao rồi?"
Thanh âm đứt quãng thể hiện tâm trạng bất an của Thẩm Duy Nhiên. Cô không để bụng mạng sống của mình, nhưng điều đó không có nghĩa cô chấp nhận người khác vì mình mà xảy ra chuyện, Thẩm Duy Nhiên cô không muốn thiếu ai bất cứ thứ gì.
Thấy Thẩm Duy Nhiên nôn nóng như vậy, Loan Mộng vội nói: "Không có gì, người cứu cậu chỉ bị trầy chút da trêи tay, không có gì đáng ngại." Cô không đành lòng nói hết, chỉ có thể che giấu chuyện cậu con trai kia còn đang hôn mê, cô sợ nghe xong lời này cô ấy sẽ lao khỏi phòng bệnh.
Thẩm Duy Nhiên thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi nói: "May quá, anh ta không sao." Nói xong, cô lại ngẩng đầu nhìn Loan Mộng, nói, "Loan Mộng, cảm ơn cậu, may là mình còn có cậu."
Nhớ tới người con trai xa lạ đã cứu mình và người đàn ông đưa họ vào bệnh viện, cô tiếp tục hỏi: "Cái chú đưa mình vào bệnh viện, cậu có biết tin gì không?"
"Chú ấy không để lại cách thức liên lạc, ngay cả tên họ cũng không có."
Thẩm Duy Nhiên nghe xong thầm tự hỏi trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn bình tĩnh nói: "Chú ấy đúng là người tốt, làm việc thiện không để lại tên." Nói xong còn nhoẻn miệng cười.
Còn Loan Mộng thì lại nói trong lòng rằng: Chú ấy không chỉ là người tốt, hơn nữa còn là người rất rất tốt, ngay cả tiền thuốc men cũng trả hết.
Thẩm Duy Nhiên hạ quyết tâm nhất định phải tìm ra người giúp mình, nhất định phải gặp mặt cảm ơn. Nếu không nhờ ông ấy, nói không chừng cô lúc này còn hôn mê trêи giường. Đột nhiên, cảm thấy bản thân như quên chuyện gì đó, cô mơ hồ nhìn Loan Mộng, hỏi: "Loan Mộng, có phải mình quên gì rồi không? Sao cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nghĩ mãi không ra."
Trong lòng Loan Mộng thầm phỉ báng: Đúng rồi, cậu quên tiền thuốc men với phí nhập viện đấy!
Lúc này, Loan Mộng vẫn duy trì thái độ cậu không hỏi, mình không nói, mà Thẩm Duy Nhiên vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Thấy Thẩm Duy Nhiên có vẻ mệt mỏi, Loan Mộng chỉ đành dùng ngữ khí ra lệnh nói chuyện: "Cậu mau nghỉ ngơi đi, sức khỏe còn chưa hồi phục đấy!"
Bạn đang đọc bộ truyện Thanh Xuân Không Ai Hoang Phí tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thanh Xuân Không Ai Hoang Phí, truyện Thanh Xuân Không Ai Hoang Phí , đọc truyện Thanh Xuân Không Ai Hoang Phí full , Thanh Xuân Không Ai Hoang Phí full , Thanh Xuân Không Ai Hoang Phí chương mới