* Chương này thay đổi cách xưng hô nhé *
Ánh mắt Hạ Vũ bỗng khép lại, khép lại những tháng ngày đơn phương thầm lặng, khép lại tất cả mọi thứ khiến cậu bận tâm những ngày qua.
Hiện tại bây giờ chỉ vậy thôi là quá đủ, được hạnh phúc bên người mình yêu thương, được nghe tiếng tim ấy đập rộn rã vì mình.
...
Cứ vậy mà đã trôi qua một ngày, khi mặt trời xuống núi cũng là lúc ông trăng dần hiện lên bầu trời, xung quanh đó là những vì sao lấp lánh khắp đêm đen.
Bầu trời hôm nay như tâm trạng của hắn, thứ sáng chói duy nhất có thể cứu rỗi cuộc đời mình lại xa tầm tay với.
"Hôm nay trăng lưỡi liềm, như đôi môi hay cười của em vậy.
Sáng lấp lánh khiến nhiều người si mê muốn có được, nhưng lại xa vời với thế nào cũng không tới."
Lăng Đằng ngồi trước cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao, tâm trạng cậu lại vô cùng phiền nhiễu.
Gia đình là thứ gì đó rất xa xỉ, cũng như nụ cười ấy dù cố gắng kiểu gì cũng không bao giờ thành công chạm đến.
"Làm thế nào để em nhớ lại kí ức khi xưa đây? Hạ Vũ em thật ác độc, em vậy mà lại quên tất cả còn tôi lại nhớ như in."
《 Hồi Ức 》
"A...!aaa!!! Cậu chơi xấu Đằng Đằng, tớ nói là phải chờ tớ đếm đến ba mới được bắn, sao cậu lại ăn gian bắn trước vậy?"
"Dù cho cậu có đếm đến ba thì cũng không thay đổi được gì đâu."
"Đúng là đồ khó ưa không chơi với cậu nữa."
"Bản thân thua kém còn thích hơn thua."
Thời gian này chính là lúc tôi 6 tuổi, người đầu tiên tôi gặp chính là em.
Em hạnh phúc tươi cười bên mẹ mình cùng nắm tay cha đi đến công viên, lúc này trong thâm tâm tôi luôn cảm thấy rất ganh tị.
Chính em đã tự đưa mình đến bên tôi, rồi lại rời xa như cách em từng đến.
Nhanh như một con bướm đậu trên nhánh hoa, khi hoa được cảm hóa thì bướm lại vỗ cánh vô tình đi mất.
"Đằng Đằng ơi! Tớ và cậu làm bạn với nhau mãi nhé, ngày nào tớ cũng sẽ đến đây chơi với cậu."
"Ừm, tớ sẽ chờ cậu!"
Tôi rất vui vì được em làm bạn, lần đầu tiên được biết cảm giác có người quan tâm chơi cùng với mình.
Tôi đến công viên ấy nơi em hứa là sẽ đến chơi với tôi mỗi ngày, nhưng tôi chờ mãi cũng không thấy bóng hình em.
"Thiếu gia! Chúng ta về thôi, cậu chờ từ sáng đến giờ rồi.
Trời cũng đã tối, nếu không về lão gia sẽ trách phạt tôi mất."
"Chú Tâm chờ một lát nữa đi, có lẽ bạn ấy có chuyện gì nên đến muộn rồi."
Tôi cứ ngồi chờ mãi như một thằng ngốc, thâm tâm cứ nghĩ rằng em bận gì đó nên đến muộn.
Bạn đang đọc bộ truyện Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ, truyện Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ , đọc truyện Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ full , Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ full , Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ chương mới