Cho dù như vậy, Phượng Hoàng minh vương cũng có thể là một thi thể vô cùng dụ người.
Ba tiếng sau, trong phòng làm việc của Chu Huy.
Lý Hồ lén lút ló ra từ góc tường, hỏi, "Tâm trạng của Chu lão đại thế nào?"
Mỗi một tổ viên đều là những thằng nhóc rất lanh lợi, giá trị nhan sắc bình quân tương đối cao, bình thường bị Lý Hồ đùa giỡn cũng quen. Giờ phút này hai tổ viên đứng trước cửa canh, thấy hình dáng (không mấy) đoan chính của tổ trưởng cửu vĩ hồ, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nói, "Không biết, có gì khác với bình thường sao?"
Một người kia thì cười nói, "Tổ trưởng tổ sáu chọc gì lão đại tụi em hả?"
Lý Hồ xì một tiếng khinh miệt, "Chị đây làm việc cực khổ mỗi ngày, ai đâu rảnh rỗi đi chọc lão đại của mấy đứa." Ngay sau đó hạ giọng hỏi, "— Sáng nay có thấy Vu phó không?"
"Phó chủ nhiệm Vu có việc đi họp rồi, trông không có tinh thần lắm." Tổ viên bên trái nhịn không được chế nhạo, "Tổ trưởng tổ sáu nhất định đã làm chuyện gì rồi, hay là hôm qua ngài bỏ thuốc Vu phó? Hèn chi tụi em nói sáng giờ, mặt của Vu phó trông y như bị tinh tẫn nhân vong..."
Hai thằng nhóc lập tức im bặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, giống y như tượng bùn đứng im ở đó.
Lý Hồ chột dạ ho khan một tiếng dưới ánh mắt ép người của Chu Huy, từ góc tường chậm rãi đi ra. Chỉ thấy cô cũng không mang giày cao gót, không mặc đầm bó sát, quy củ xách theo một chiếc vali màu đen, rúc cổ nịnh nọt nói, "Chào buổi sáng, sếp Chu."
Chu Huy vô cùng uy nghiêm nói, "Vào đây!"
Lý Hồ cọ góc tường đi vào phòng, chỉ nghe tiếng đóng cửa vang lên, ngay sau đó Chu Huy giơ chân đạp Lý Hồ văng 3m, "Nghiệp chướng! Sớm biết như vậy thì đã lột da ngươi làm khăn choàng cổ rồi, đều do Phượng Tứ quá nuông chiều!"
Rầm một tiếng Lý Hồ ngã xuống đất, lăn lốc bò dậy oan ức nói, "Ta chỉ định cho hắn uống một hớp thôi! Cho chút xuân dược đẩy chút tình, ai biết hắn uống hết chai luôn, giờ lại đi trách ta?!"
Chu Huy nói, "Ngươi xong rồi. Sáng nay cấp trên định lấy lời khai của tiểu mỹ nhân, hỏi quá trình từ Mật Tông môn ở Tokyo đến Trung Quốc, Vu phó đáng lẽ phải đưa vào phòng thính chứng, kết quả sững sờ ngẩn ngơ đưa người ta đi lạc đường, xém nữa vào phòng họp. Cấp trên nghĩ Vu phó không bình thường, sau khi gửi gắm những lời tốt đẹp lên bộ, thì đụng phải Phượng Tứ..."
"Chẳng phải không có gì xảy ra sao? Vu phó không tinh tẫn nhân vong, tiểu mỹ nhân cũng không bị gi.ết chết trên giường!" Lý Hồ cảm thấy mình oan ức vô cùng, rõ ràng làm chuyện tốt còn bị chửi, "Cho nên sáng nay ngươi gọi cho ta mắng một trận là vì sao, chẳng lẽ thuốc chưa tan, Vu phó bất kính với Phượng Tứ?"
"Cút!" Chu Huy nóng nảy nói, "Ngươi không phải không biết Phượng Tứ trời sinh được buff làm bác sĩ tâm lý, trên mặt luôn viết Ta là tỷ tỷ tri âm, Vu phó vừa thấy hắn liền giống như công nông gặp hội quân ở Tĩnh Cương Sơn(1), nhân dân được giải phóng vậy, lội ra ngoài mở hội nghị luôn rồi!"
(1) Ngày 28 tháng 4 năm 1928 là là ngày số quân còn lại sau khởi nghĩa Nam Xương do Chu Đức và Trần Nghị lãnh đạo đã tới chợ Lung, Ninh Cương. Mao Trạch Đông đã đưa đội quân công nông cách mạng chủ lực từ Hồ Nam Giang Tây về tới đây, hai cánh quân vũ trang cách mạng đã tập hợp nơi đây, có tác dụng thúc đẩy cao trào cách mạng trên cả nước, tạo nên ảnh hưởng vô cùng sâu rộng. (onggiaolang.com)
Chu Huy ngồi trên tay vịn, vẻ mặt không nhịn được, văn kiện cầm trên tay cũng ném đi, "Phượng Tứ bảo ta cho một tiếng! Lão Vu cũng đảm bảo một tiếng sau sẽ trả người về hoàn chỉnh! Mười phút trước là đã tròn một tiếng mà Phượng Tứ còn chưa xuất hiện trong tầm mắt của ta!" Hắn chỉ vào Lý Hồ, vô cùng đau đớn nói, "Đều là do ngươi mà ra!"
"..." Lý Hồ nghiêm túc nói, "Ta nghĩ ngươi mới cần bác sĩ tâm lý, mau đi khám đi."
Chu Huy cáu kỉnh, ngồi đó nhìn đồng hồ. Lý Hồ từng nghe trong ánh mắt của con người có một năng lượng không rõ nguồn gốc, nếu như cách nói này là thật, con Vanceron Constantin của Chu Huy sẽ nổ tung vì năng lượng quá lớn.
"Cái đồ biế.n thái như ngươi có thể bớt bớt lại chút không." Lý Hồ nhịn không được đỡ trán, cầm vali màu đen rầm một tiếng ném lên bàn, "Một tiếng cũng không đủ thời gian để chạy từ nhân giới tới địa ngục, ngươi lo Phượng Tứ lại bỏ chạy phải không? Dù sao cũng là vợ trước, không cần nhạy cảm như vậy, nón trên đầu cũng không đổi màu đâu. Là đàn ông phải nhìn thẳng vào máu me nhễ nhại, đối mặt với cuộc đời màu xanh!"
Chu Huy rõ ràng không muốn nói nhảm với Lý Hồ, lạnh lùng nhìn chiếc vali hỏi, "Đây là cái gì?"
Lý Hồ nhấn mật mã, cụp một tiếng vali mở ra. Chỉ thấy trong khe hở có khí lạnh trào ra ngoài, bởi vì nhiệt độ trong phòng khá cao, mặt bàn xung quanh lập tức đọng lại một màn sương.
"Cái mà ngươi bảo ta đi tìm ở thành phố H, thực sự tìm thấy bên dưới hang đá. Ngày hôm qua sau khi chạy về Bắc Kinh đã muốn giao cho ngươi, nhưng ngươi lại đi trước."
Lý Hồ mở vali ra, khói trắng tuôn ra rất nhiều, cả căn phòng nhất thời giảm xuống năm độ.
"Chỉ một suy nghĩ tùy tiện, ngươi đã sai ta chạy tới thành phố H, ngồi xổm trong hang đá đào cả ngày, kết quả về đây còn bị đánh." Lý Hồ vừa gãi đầu vừa phẫn nộ nói, "Thảo nào con trai thì tìm cha kế, vợ mình thành vợ trước, bây giờ ta cũng ủng hộ Phượng Tứ ra ngoài... tìm chồng khác."
Chu Huy quả thực lười đánh cô, "Với chứng cứ ngươi giúp Phượng Tứ rời xa ta, giúp hắn tìm ma tôn cũng coi như giúp hắn tìm chồng khác rồi? Ngươi biết chuyện này xảy ra, ta bị đám thần Phật trên tam thập tam thiên mắng chửi thế nào, bọn họ nói Phượng Hoàng minh vương làm phản, là vì có ma tôn là tình nhân bên ngoài... Đau lòng muốn chết, ngươi có biết ta đau lòng lắm không!"
Lý Hồ lúng túng, im lặng không nói, nhìn chằm chằm chiếc vali.
Khói trắng dần dần tản ra, bên trong cũng dần rõ hơn, chỉ thấy trong vali là một chiếc hộp thủy tinh được giữ cố định, Chu Huy nhận ra đây là thiết bị giữ lạnh tốt nhất hồi trước hắn mua, chỉ cần có đủ điện, có thể giữ nhiệt tới âm 100 độ trong vòng 48 tiếng.
Mà trong chiếc hộp giữ lạnh là một cái giá đỡ hoa sen, bên trên là một viên hồng châu sáng trong sắc sảo, chỉ to chừng đốt ngón tay cái.
Hồng châu trong khí lạnh tản ra một loại ánh sáng khó mà diễn tả, sáng đến mức có thể so với hàn tinh trên cửu thiên, hoặc như ngọn lửa cháy phừng phực không dứt. Gò má anh tuấn của Chu Huy dưới ánh sáng này trông có vẻ tối tăm không nhìn rõ, một lát sau mới nghe hắn nói, "Quả nhiên là vậy... Đúng không uổng bỏ công."
"Đây là cái gì?" Lý Hồ hiếu kỳ hỏi.
Chu Huy không đáp mà hỏi lại, "Ngươi làm sao tìm được nó?"
"Đào lên đó. Vào hôm ta đưa Trương Thuận tới Bắc Kinh, ngươi nói với ta ở dưới lòng đất có thể còn gì đó, ta lập tức ngồi máy bay bay về thành phố H ngay trong đêm. Lúc đó phu quét đường đang ở hiện trường chuẩn bị lấp hang lại, ta phải năn nỉ xin cả buổi trời, thiếu điều quỳ xuống hắn mới cho vô..."
Chu Huy nói, "Nếu như ngươi xài chiêu để tôi vào tôi sẽ ngủ với cậu một đêm thì người ta bơ ngươi cũng là chuyện bình thường, sau đó thì sao?"
"Ta nghĩ hắn vẫn có chút động tâm đó, bởi vì tuy rằng từ đầu tới cuối hắn không trả lời ta, nhưng ít nhất cũng phụ đào đất mà." Lý Hồ lạc quan nói, "Đào tới ngày thứ hai, đào sâu xuống ba trượng mới tìm được, lúc đó một nửa đã hòa vào đất, gặp nóng sẽ tan. Không còn cách khác, ta phải mua cái hộp này bỏ vào đóng băng mang về. Nói cho cùng, đây là cái gì? Sao ngươi biết dưới hang có nó?"
Chu Huy cầm chiếc hộp lên, nhíu mày lại.
Hồng quang chiếu rọi con ngươi hơi lộ ra huyết sắc của hắn, bởi vì gương mặt anh tuấn có chút tà tính, rất giống quỷ hút máu sắp biến hóa trong truyền thuyết.
"Ta biết đây là gì... Nhưng không biết nó dùng để làm gì."
Hắn đánh giá viên hồng châu, chậm rãi nói, "Nhưng mà lúc ở thành phố H ta đã nghi ngờ, tại sao Phượng Tứ một mực muốn giữ Ma Ha lại dưới hang đá, ma tôn vừa đưa nó đi thì hắn lập tức lật mặt, sau đó vì thiếu sự viện trợ của ma giới, không có sức phản kháng ngoan ngoãn để ta đưa về Bắc Kinh... Quả nhiên là có nguyên nhân."
Lý Hồ ngạc nhiên nói, "Là vì có liên quan tới viên hồng châu này?"
"— Phượng Hoàng năm nó chịu phạt thay cho Ma Ha, một giây cuối cùng đốt mất chân thân bị ta kéo ra, hắn lại hóa thành hình người liều mạng chạy vào đám cháy." Chu Huy nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên bàn, "Lấy ra thứ này — Hắn đào lên từ chính hài cốt của mình, con ngươi của Phượng Hoàng."
.
Cùng lúc đó, Vu phó ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng trà, không nói một lời cắm đầu hút thuốc.
Phục vụ đứng bên cạnh giơ ấm trà không biết làm sao. Hắn rõ ràng là mới vào làm, không biết giờ nên nhắc nhở không được hút thuốc làm tròn trách nhiệm, hay là nể mặt ông chủ khi vị khách này mới vào đã được ân cần tiếp đón, cho tiền boa rất xộp mà nhịn xuống?
"Sao vậy?" Vu Tĩnh Trung rốt cuộc ngẩng đầu, chỉ vào chén trà trống không, "Rót đi."
Hắn không nói lời nào hay ho, vừa ngầng đầu đã dọa cậu phục vụ sợ. Trong mắt Vu phó tràn đầy tơ máu, dưới cằm lúng phúng râu, trên cổ có vết cào, quần áo hàng hiệu nhăn nhúm y như mua đồ chợ, bộ dáng này cho thấy là kiểu người chịu khổ ở Đông Bắc tam tỉnh, nửa đời trải qua tang thương.
Phục vụ lắp bắp nói, "Tiên, tiên sinh, chỗ của chúng tôi không được hút thuốc..."
"Để tôi." Sở Hà đứng dậy nhận lấy ấm trà từ tay phục vụ, động tác dịu dàng không cho từ chối, "Cậu xuống trước đi."
Phục vụ chần chờ chốc lát, yên lặng lui ra cửa, nhưng cửa chỉ khép hờ không hoàn toàn đóng lại. Sở Hà không thèm để ý, tự rót cho Vu phó một tách trà Quan Âm, hỏi, "Tại sao lại hỏi tôi, chẳng phải nên đi tìm Chu Huy sao?"
Ngón tay Vu Tĩnh Trung kẹp điếu thuốc, phiền nhiễu xoa xoa huyệt thái dương, "Tôi hỏi Chu Huy rồi, hắn không đồng ý. Mẹ nó lúc này còn khuyến khích tôi mau ăn, là xem tôi đưa tang chưa đủ náo nhiệt à?"
"Mau ăn cái gì?"
"Nhan Lan Ngọc đó!"
Sở Hà rót trà cho mình, nói, "Tuy rằng tôi không đề nghị anh làm vậy, nhưng không tán thành yêu cầu xóa bỏ ký ức tối qua của Nhan Lan Ngọc. Như đã nói, tại sao anh muốn can thiệp ký ức của hắn, nhưng lại muốn bảo vệ của mình?"
Vu Tĩnh Trung dập điếu thuốc, trầm mặc đốt một điếu khác, hút một hơi thật sâu.
"Nếu không phải quen biết lâu năm, tôi sẽ nghĩ anh là thứ đàn ông cặn bã ăn xong thì vứt... Mặc dù bây giờ cũng không khác gì mấy." Sở Hà có vẻ cảm thấy khá thú vị, hỏi, "Anh có lý do gì đặc biệt không? Nếu anh có thể thuyết phục tôi, chuyện này cũng không phải không thể cứu vãn."
Vu phó cuối cùng cũng hướng mắt lên trong khói trắng mịt mờ — Trông dáng vẻ người đàn ông lão thành khá đau buồn, nếp nhăn trên trán hiện ra, "Tôi không muốn cậu ấy chết lần thứ ba vì tôi, lý do này có được không?"
Sở Hà ngạc nhiên hỏi, "Hả?"
"Lần đầu tiên gặp tôi, xém xíu nữa thì mất mạng; lần thứ hai gặp tôi, lại thiếu chút nữa không giữ được mạng. Lão tứ, anh sống với Chu Huy cũng mấy ngàn năm, có biết đối mặt với cái chết là như thế nào không? Đặc biệt là hoàn cảnh tự đưa mình vào chỗ chết chẳng khác gì hiến tế, cảm giác này các anh biết sao?"
"Tôi hiểu rất rõ là khác." Sở Hà lại mỉm cười, cúi đầu nhìn tách trà bốc khói, "Nhưng mà chỉ đối với con trai tôi... À không, đây không phải trọng điểm, anh nói tiếp đi."
"Tôi đã nói với anh, đứa trẻ này sống trong Mật Tông môn một thời gian rất dài, chỉ cần gặp một người có nhiệt độ bình thường sẽ bắt lấy giống như ân nhân cứu mạng. Tôi vốn không tốt đẹp như cậu ấy nghĩ, tôi chỉ là một người bình thường, nhưng cậu ấy thì trong gần hai chục năm qua chưa từng gặp một người bình thường nào, cho nên ngẫu nhiên bắt được một người liền cảm thấy hiếm lạ, phấn đấu quên mình cho là yêu, đây là ảo tưởng."
"Anh đang cảm thấy tự ti à?" Sở Hà cười hỏi.
"Tôi chỉ biết bản thân mình như thế nào thôi." Vu Tĩnh Trung chỉ vào mình, nói, "Nếu như tôi đê tiện một chút, tôi cứ tiếp tục với cậu ấy, dù sao tôi cũng có Mẫn Mẫn, cũng không có ý định tìm người khác, lăn lộn thêm vài chục năm rồi tính tiếp. Nhưng Nhan Lan Ngọc bây giờ căn bản không biết mình đang làm cái gì, sau này lớn lên, trưởng thành, kiến thức nhiều hơn, xoay đầu lại nhìn về tôi, sẽ cảm thấy bao nhiêu năm qua đã bỏ uổng như không. Thanh xuân đẹp đẽ của người ta đều lãng phí hết trên người tôi."
Sở Hà vẫn cười, "Vậy tại sao anh không cắt ký ức của mình luôn?"
Vu Tĩnh Trung phất tay nói, "Nói chung để cậu ấy quên đi chuyện này, tôi lại đưa cậu ấy tới trường, quen biết nhiều bạn cùng trang lứa, sau này không biết là sẽ lấy vợ sinh con hay ở cùng một người bạn trai, chỉ cần tôi thấy cậu ấy sống hạnh phúc vui vẻ, có chết cũng nhắm mắt. Về chuyện tài sản của tôi thì sẽ chia đều cho cậu ấy và Mẫn Mẫn, cũng may trả xong tiền nhà rồi, bán cũng dễ hơn..."
"Tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận lý do này." Sở Hà nói, "Nhưng tôi vẫn cảm thấy, anh cướp đi quyền lựa chọn của người ta, anh theo bản năng chọn lựa trong mê man và hồ đồ cũng là sai."
Vu Tĩnh Trung dùng ánh mắt phức tạp "Anh không hiểu đâu" nhìn Sở Hà, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Hắn đặt bao thuốc lên bàn, Sở Hà vươn tay rút một điếu, cũng không vội, cầm xoay xoay. Nhân viên công chức nghèo cũng có chút đồ tốt, thuốc lá đều là phía trên tặng cho, nếu đem lên Taobao bán thì sẽ thu được một khoản không nhỏ, đáng tiếc đều bị hắn hút hết.
"Lúc tôi chọn Chu Huy..." Sở Hà chậm rãi nói, "Chính là trong trường hợp như vậy."
Vu Tĩnh Trung nói, "Chu Huy nói với tôi vì hắn đẹp trai thần sầu, anh vừa thấy hắn cũng không đánh nữa, hắn vừa cầu hôn anh liền nhận lời, từ đó về sau trở thành đôi uyên ương bao người mơ ước cũng ghen tị dắt tay nhau quy ẩn giang hồ... Mẹ nó, tôi biết là không nên tin hắn mà."
"Đúng là hắn vừa cầu hôn tôi liền nhận lời." Sở Hà cười tươi nói, "Với lại hình dáng tu thành người của hắn đúng là... Sống trong huyết hải trăm ngàn năm cũng chưa chắc sẽ có một người như vậy, ngay cả lão đại ma tôn của bọn họ cũng... Bỏ đi, đây không phải trọng điểm."
Hắn đốt điếu thuốc, dưới ánh mắt bất ngờ của Vu Tĩnh Trung, hút một hơi.
Trước khi hắn là tổ trưởng Phượng Tứ, chính là Phượng Hoàng minh vương cao cao tại thượng, toát ra khí tức ngăn cách tất cả thế tục, đừng nói là hút thuốc, ợ thôi cũng là một chuyện không thể tưởng tượng ra. Mà bây giờ với gương mặt bình thường mà lãnh đạm, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ che ánh mắt, với góc nghiêng có thể trông hắn có một cảm giác khác thường.
"Hôm hắn đến cầu hôn, tôi vốn đang quỳ trước tượng Phật..." Sở Hà lo lắng, "Vừa lúc một vị minh vương của Mật Tông môn chạy tới, muốn thuyết phục tôi lấy em gái của hắn. Người này đã kì kèo rất lâu rồi, tôi thật sự chịu hết nổi, nhưng hắn lại là một trong ngũ đại minh vương của chính tông, không thể từ chối thẳng thừng... Vừa lúc đó, trên lưu ly truyền tới tin tức, ma tộc từ huyết hải đánh tới cửa nhà, tôi liền tiện dịp đi ra ngoài quan sát."
"Chu Huy là một trong những ma tướng của cuộc chiến, lại từ chiến trường vọt thẳng lên thiên môn, hỏi tôi có đồng ý đi với hắn không. Lúc đó mọi người đều ở xung quanh kể cả vị minh vương kia và em gái hắn, tôi đột nhiên có một suy nghĩ phản nghịch, nhận lời Chu Huy."
Sở Hà nhẹ nhàng phun ra ngụm khói, lạnh nhạt nói, "Nhưng mà đây chỉ là một trong những mồi lửa thôi, lúc đó vì một chuyện mà tôi nảy sinh nghi ngờ với thiên đạo. Nghi kỵ, phẫn nộ, oán hận không lúc nào không hành hạ tôi, tôi sở dĩ đồng ý với Chu Huy, so với nói nhất kiến chung tình chi bằng nói trong lòng bị ma quấy rối, có ý muốn trả thù thiên đạo thì đúng hơn."
"..." Vu Tĩnh Trung run rẩy nói, "Cho nên anh..."
"Ban đầu làm bạn giường với nhau rất nhiều năm, có đôi khi tôi sẽ phong bế sáu giác quan, cho nên cũng không sao." Sở Hà nói, "Xin lỗi đã hủy diệt cảm quan cuối cùng của anh về Phật giáo, xin lỗi nhiều."
Bàn tay cầm điếu thuốc của Vu Tĩnh Trung hơi run lên, hắn nhấp một ngụm trà, che mặt đi.
"Nhưng mà cho dù bắt đầu là xấu, nhưng giữa đường cũng có thể sửa kịch bản, trở thành một người tuy không đúng ý nhưng lại là người hợp với mình nhất." Sở Hà dừng một chút nói, "Anh đang rơi vào cơn mê man, có quyết định gì cũng là sai, kết hợp với kinh nghiệm và cái nhìn của tôi, tôi nghĩ anh không nên dùng cách của mình, ép người khác phải đi đúng đường."
Vu Tĩnh Trung cúi đầu, góc này khiến gương mặt hắn mờ đi trong khói thuốc và khói trà bốc lên.
"Đây là cuộc đời của người ta..." Một lát sau hắn mới chậm rãi nói, "Tôi không thể đạp đổ cuộc đời của một đứa bé mười mấy tuổi. Quá ích kỷ."
Vẻ mặt của Sở Hà có chút bất đắc dĩ, "Anh đã cho là thế thì tôi nhờ Chu Huy đi tìm Nhan tiểu ca tâm sự. Anh bớt hút thuốc lại đi, đừng học theo Chu Huy. Hắn bị ung thư phổi cũng thay một lần rồi, anh cũng muốn thay à?"
— Tổ trưởng Phượng Tứ ít khi nào khuyên người ta như vậy. Bình thường minh vương xuất quân hàng ma, trước tiên đều hỏi ngươi có quy y không? Không quy y mới giết, chỉ có hắn thì bỏ qua bước này, nhảy thẳng tới bước giết luôn. Năm đó đại ma ở huyết hải chất vấn hắn tại sao chưa dạy đã giết, hắn nói ngươi quy y hay không liên quan gì tới ta? Ta tôn trọng tín ngưỡng tự do của mỗi người.
Cho nên hắn có thể nói một câu khuyên răn như thế này, quả thật hiếm lạ giống như Chu Huy đi theo sau lải nhải ba ngày vậy.
Vu Tĩnh Trung chắp tay lại, vừa định nói gì thì điện thoại reo lên.
"A?" Hắn nhìn số điện thoại hiển thị, ngạc nhiên nói, "Khẩn cấp cấp một, kì lạ."
Hắn làm động tác xin lỗi, cầm điện thoại đi ra ngoài. Lúc đi ra hắn có hơi chần chờ, nhớ tới lời Chu Huy dặn không được để Sở Hà ở một mình, một phút cũng không được — Hắn xoay đầu nhìn, thấy Sở Hà đang cầm điếu thuốc, tay nghịch điện thoại, rất vô tội ngẩng đầu hỏi, "Sao thế?"
Chuông điện thoại vang rất lớn, Vu Tĩnh Trung vội vã phất tay, đi ra ngoài.
.
Cửa vừa đóng lại, Sở Hà duy trì tư thế ngồi, để điện thoại xuống.
Lúc này cửa phòng bị gõ hai tiếng, phục vụ đứng bên ngoài hỏi, "Tiên sinh, tính tiền ạ?"
"Không." Sở Hà thản nhiên nói, "Tôi tự trả nhiều năm rồi, thỉnh thoảng cũng muốn người ta mời một bữa."
Người phục vụ đi vào, đóng cửa lại, đi ra sau Sở Hà. Hắn vẫn mỉm cười như bình thường, nhưng da sau tai và cổ bắt đầu tróc, tựa như dán một tờ giấy lên, cùng theo nụ cười tươi, từ từ rách ra.
Hắn vươn tay — cơ bắp trên bàn tay rất chắc, khung xương cứng cáp, thậm chí có cảm giác rất dữ tợn.
Giây kế tiếp, thuốc lá trong tay Sở Hà bị phục vụ lấy đi, để bên môi hút một hơi, ghé vào lỗ tai khẽ cười nói, "— Ta đãi ngươi."
"Phạn La." Mặt Sở Hà không chút đổi sắc, "Ngươi to gan lắm."
Lớp da trên mặt "người phục vụ" rốt cuộc cũng rách hết, lộ ra gương mặt thật sự của ma tôn, bên gò má mang theo hoa văn. Hắn đặt tay trên vai Sở Hà, dùng sức tới mức xương hiện lên trên da, tay còn lại trả điếu thuốc cho Sở Hà, Sở Hà tiện tay dập đi.
"Thì ra Giáng Tam Thế minh vương từng muốn gả Tuyết Sơn thần nữ cho ngươi." Phạn La không để tâm tới hành động của hắn, cảm thấy hứng thú với câu chuyện xưa, "Tâm tư vặn vẹo này đúng là rất đáng để theo đuổi... Sau đó Tuyết Sơn thần nữ ra sao?"
"Chu Huy dụ dỗ cô ta, mà cũng mau chóng chia tay. Vì oán giận mà cô ta ám sát ta, sau đó thất bại mà rơi vào lục đạo luân hồi, ta cũng không biết cô ta đi đâu... Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta." Sở Hà lười biếng nói, "Năm đó ta khóa cả sáu giác quan của mình, chỉ biết thở, không khác gì thi thể là mấy."
"Chắc là một thi thể vô cùng dụ người đi nhỉ?" Phạn La vuốt cằm nói, "Ngay cả chuyện gì xảy ra trên cơ thể mình ngươi cũng không biết?"
Sở Hà phất tay, có vẻ có chút hứng thú hỏi, "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Vu Tĩnh Trung vẫn còn ở ngoài gọi điện thoại, không biết xảy ra chuyện gì khẩn cấp, chưa thấy có dấu hiệu trở lại.
Phạn La không sợ bị ai phát hiện, vô cùng nhàn hạ kéo ghế ra ngồi xuống — Nhìn ở điểm này, sức mạnh bị Chu Huy phong ấn một nửa trước đây đã dần khôi phục lại, trong nháy mắt ngồi xuống, hơi thở của ma mạnh tới mức khiến cho Sở Hà nghiêng mặt đi.
Sức mạnh càng ngày càng hồi phục, kiêng kỵ với Chu Huy cũng càng ngày càng ít, một chút cố kỵ vi diệu cuối cùng với Sở Hà cũng gần như biến mất không còn gì.
"Ta đến xin lỗi ngươi." Ma tôn mỉm cười, nho nhã nói, "Ta cũng không có bảo A Tu La đến bắt ngươi về tứ ác đạo, là bọn hắn chủ trương làm ra kế hoạch này — Mà chồng trước của ngươi phê bình rất đúng, nếu như ta muốn đưa ngươi về ma giới, nhất định phải tự mình ra tay mới bày tỏ được sự tôn trọng của ta đối với ngươi."
Hơi thở ma của hắn thật sự quá nặng, Sở Hà hơi ngửa nửa người trên ra sau, nheo mắt lại hỏi, "Ngươi muốn ra tay với ta à, Phạn La?"
"Ta nghe người ta nói, muốn đón dâu phải tự thân mà đến mới thể hiện được sự tôn trọng, nếu không đối phương sẽ từ chối hoặc đi đường vòng. Ngươi đã quanh quẩn cùng ta nhiều năm rồi, Ma Ha sau khi rời khỏi hang đá thì cũng muốn giở trò trở mặt với ta, chắc là vì thành ý chưa đủ rồi."
Ma tôn nắm cổ tay Sở Hà, khói đen giống như rắn cuốn lấy da thịt, hóa thành mạng nhện hiện lên trên da, Sở Hà nhất thời biến sắc.
"Cho nên bây giờ ta tới đón ngươi, Phượng Hoàng minh vương." Ma tôn vẫn mang dáng vẻ thân sĩ khom người, nói, "Ngươi xem như đón dâu cũng được."
Lời còn chưa dứt Sở Hà đã lùi lại, nhưng ma tôn lại nhanh hơn hắn. Sở Hà vừa lui ma tôn đã ép tới, khoảng cách đôi bên chỉ cách chừng nửa bước, trong mấy chốc vì sức ép mạnh mẽ đã dồn hắn tới chân tường!
Một tiếng rầm vang lên, Sở Hà đụng đầu vào tường, quát, "Buông ra!"
Ma tôn lại không buông, lạnh lùng nhìn hắn, "Có phải ngươi đánh giá thấp sức mạnh của ta không, minh vương điện hạ?"
Đất đá dưới chân hắn nứt ra, mau chóng khuếch tán ra xung quanh — Đó là vì hơi thở ma quá mạnh mà hóa thành thực chất, trong nháy mắt ăn mòn tất cả những vật thể xung quanh mình.
Sắc mặt của Sở Hà lúc này thay đổi, "Ngươi không có máu từ tim của ta, chẳng lẽ là Ma Ha?!"
Có thể nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt Sở Hà, cũng xem như là một chuyện vô cùng đáng vui. Ma tôn từ trên cao nhìn xuống thưởng thức một hồi, mới ngạc nhiên nói, "Yên tâm, nhãi con của ngươi đang vui chơi ở huyết hải, sắp biến mình thành bá chủ rồi — Về phần ta, không nắm chắc mười phần đối phó được ngươi, sao có thể xuất hiện ở nhân giới chứ?"
Hô hấp của Sở Hà dừng lại trong chốc lát, trong không gian thu hẹp mắt đối mắt nhìn ma tôn.
Ngoài cửa truyền tới tiếng người qua người lại, nhưng trong không gian này lại cảm thấy không chân thật, trái lại còn có không khí áp bức đáng sợ. Một lát sau Sở Hà dịu xuống, lãnh đạm nói, "Ngươi không giải quyết được ta đâu, Chu Huy đã nhanh hơn ngươi một bước rồi."
Hắn dùng bàn tay không bị trói tháo cúc áo của mình, từng cái một từ trên xuống, lộ ra vai và trước ngực.
Ma tôn kinh ngạc — Từ xương quai xanh cho đến trước tim, bên trên có chín chữ cấm được viết bằng mực, mỗi một chữ đều vẽ thành hình răng nhọn khác nhau, hợp lại giống như mãnh thú nầm sấp, trông như sắp nhào tới.
"Cửu môn trên người ta đã bị phong ấn, kể cả ba hồn bảy vía cũng bị trấn áp, xương thắt lưng còn bị vòng khóa lại. Chỉ cần bước ra khỏi nhân giới, cấm chế sẽ được kích hoạt ngay trước biên giới hai bên, khiến thân thể này nổ tung ngay lập tức..."
Dưới đáy mắt Sở Hà mang một chút châm chọc và tự giễu, cười nói, "Bây giờ biết thua ở chỗ nào rồi chứ? — Có lúc ta cũng thấy lạ, năm đó trở thành người đứng đầu tứ ác đạo lại là ngươi chứ không phải Chu Huy, khả năng xử lý mọi chuyện của hắn giỏi hơn ngươi nhiều."
Ma tôn vươn tay muốn chạm vào cấm chế, nheo mắt lại muốn nói gì đó, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của Vu Tĩnh Trung trước cửa.
Đụng mặt Chu Huy vào lúc này không phải chuyện gì hay ho, ma tôn buông tay, lui ra sau nửa bước.
"Cốt tỏa thì không được chứ cửu môn bị phong ấn thì có thể mở được... Ta vốn định đưa ngươi đi trốn trước khi xảy ra chuyện, nhưng mà xem ra không còn kịp rồi."
Tay nắm trên cửa vặn xuống, ma tôn cong khóe môi, tự giễu nói, "Lần này để người yêu cũ Chu Huy từ từ hãm hại ngươi một chút đi."
Thân ảnh của ma tôn biến mất trong không khí, cùng lúc đó Vu Tĩnh Trung đẩy cửa vào.
Trong phòng lộn xộn, nước trà đổ đầy đất, Sở Hà dựa lưng vào tường, cài nút áo lại.
Vu phó ngạc nhiên hỏi, "— Anh gặp chuyện gì vậy?!"
"Té một cái thôi." Sở Hà mặc lại áo đàng hoàng, rõ ràng không muốn giải thích thêm, "Sao, bên kia xảy ra chuyện gì à?"
Vu Tĩnh Trung cảm thấy sai sai, nhưng tình thế không cho phép hắn lãng phí thời gian, đành phải tạm bỏ qua vấn đề này.
"Đúng vậy, một quan lớn trong quân ủy vừa chết, còn chết rất yêu dị." Hắn lắc điện thoại, trông có chút bất đắc dĩ, "Chu Huy đang trên đường đi... Yêu cầu tôi lập tức trả anh lại cho hắn."
Hết chương 32.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!