Ngô Xuân Hồng cúi đầu, khẽ hừ nhẹ, bà già ngoài miệng mắng đến thật lợi hại, nhưng cũng chưa thấy bà ra tay qua một lần nào.
Đang nghĩ thầm như vậy, nguyên bản cửa gỗ đang đóng chặt, “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra.
Giang Ngọc Sơn còn buồn ngủ tựa ở cửa, tóc tai lộn xộn, ngáp miệng, cúc áo sơ mi đông cài một cái tây cài một cái, lỏng lẻo thực không chú ý.
Ngô Xuân Hồng biểu tình có chút một lời khó nói hết, chú em nhà mình lớn lên nhưng thật ra nhân mô cẩu dạng, cố tình lại có tính tình như vậy, chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm không nói, còn cả ngày ở trong thôn hái hoa ngắt cỏ, miêu ngại cẩu ghét, vài người cùng nó ngẫu nhiên gặp được đều hận không thể đem mắt che lại, thật là nhắm mắt làm ngơ.
Cố tình là lại không có ai có thể trị nó được.
Đáng thương một nhà ba người bọn họ mỗi ngày đều phải cùng chú em này ở cùng dưới một mái hiên.
Giang Ngọc Sơn xoa xoa mắt: “Lão thái thái, sáng sớm tinh mơ rống gì thế, tốt xấu cũng là con trai do mẹ một tay nuôi lớn, không việc gì liền kêu đánh kêu giết, còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì! lớn tuổi rồi cũng không thể hồ đồ, bị người khác nghe được lại cho rằng mẹ vẫn luôn ngược đãi con trai đấy”.
Ngô Xuân Hồng ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn nhìn trong nhà hàng xóm khói bếp bốc lên, vô ngữ trợn trắng mắt.
Giang lão thái thái như là bị người dẫm vào đuôi: “Ai ngược đãi mày, ai ngược đãi mày chứ, trong nhà chúng ta làm gì có ai sống thoải mái hơn mày, đồ sói mắt trắng, không biết cảm ơn này, có tin mẹ đánh chết mày hay không?”Giang Ngọc Sơn hơi hơi mỉm cười: “Con sợ quá nha!”Lão thái thái thái mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, ném cái chổi một cái, oán hận nói: “Cái đồ không biết xấu hổ, Diêm Vương như thế nào còn chưa tới mang mày đi, từ nhỏ đến lớn không có làm được một việc hiếu thuận nào, chỉ biết làm lão nương ngột ngạt, vợ thằng cả, cơm trưa nấu ít một chút, cho đói chết tên tiểu bụi đời này.
”Nói xong, lão thái thái chắp tay sau lưng nổi giận đùng đùng trở về phòng.
Ngô Xuân Hồng thật là không biết nói cái gì cho phải.
Ngày thường lão thái thái ở trước mặt mấy đứa con khác, chính là nói một không hai, một lời không hợp là động thủ đánh người, đổi thành Giang Ngọc Sơn thì lại giơ cao đánh khẽ, sấm to mưa nhỏ, không động tay được một lần.
Hoàng đế thương con trưởng, bá tánh yêu con út, lời này nói được thật đúng là không sai.
Theo bà, tính tình em út chính là bị lão thái thái chiều ra, hiện tại lão thái thái bị tức giận đến muốn sống muốn chết, cũng là xứng đáng.
Nếu là bà mà sinh ra đưá con trai như Giang Ngọc Sơn, một ngày ba bữa thế nào cũng phải biến đổi biện pháp đánh cho ngoan ngoãn.
Ngô Xuân Hồng bĩu môi, ngẩng đầu thấy Giang Ngọc Sơn cười như không cười nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia cứ như là biết rõ trong đầu bà đang nghĩ gì vậy.
Ngô Xuân Hồng vội cười làm lành, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Ngày có chút nóng, Giang Ngọc Sơn híp híp mắt, tính toán tiếp tục ngủ bù.
Ngăn tủ trong phòng Giang Ngọc Sơn có vài vại sữa mạch nha, sữa bột cùng thịt hộp, đây là anh nhân lúc Giang lão thái thái không ở nhà, đi vào phòng bà lấy trộm.
Không có biện pháp, ai kêu lão thái thái khi không thường uy hiếp, không cho anh ăn cơm.
Bạn đang đọc bộ truyện Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn, truyện Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn , đọc truyện Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn full , Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn full , Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn chương mới