Ninh Hương ra ngoài dạo một vòng, dắt Ninh Ba Ninh Dương về, một nhà sáu người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.Món ăn đơn giản thanh đạm, xào hai món chay, thêm một chút dưa chua và củ cải muối tự làm.Lúc ăn cơm Ninh Lan cứ luôn liếc nhìn Ninh Hương, cô cảm giác lần này Ninh Hương trở về so với trước kia có vài điểm khác nhau.
Tuy rằng vẫn tính tình ít nói, nhưng trước kia sắc mặt dịu dàng nhu mì, mà bay giờ luôn cảm thấy ánh mắt cô mang chút lạnh lùng, cũng không thích cười nữa.Mà Ninh Hương không liếc nhìn một ai, cúi đầu ăn cơm không nói câu nào.
Miếng cơm lớn nhai trong miệng mang theo hương vị của quê nhà, ở kiếp trước sau khi cùng Giang Kiến Hải lên thành phố thì cô chưa lần nào ăn được loại gạo trồng ở làng Thiên Thủy nữa.Hai chị em Ninh Hương Ninh Lan không nói chuyện, còn lại Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Ba Ninh Dương thì nói không ngừng, người lớn thì nói chuyện nhà chuyện cửa trong thôn, trẻ con thì bàn luận chuyện chơi trò chơi ai thắng ai thua.Nhìn thấy bát cơm trên tay Ninh Hương đã vơi đi phân nửa, Hồ Tú Liên lại chuyển chủ để sang phía cô, nhẹ giọng nói: “Nếu không vui thì ở nhà thêm hai hôm, thấy trong lòng thoải mái rồi thì để cha con chèo thuyền đưa con về bên ấy.
Làm mẹ kế đúng là rất khó, nhưng tim người cũng đều là máu là thịt, chỉ cần con thật lòng đối đãi với họ, ba đứa Giang Ngạn sớm muộn gì cũng nhận người mẹ là con thôi!”Ninh Hương ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, cũng coi như lót dạ.
Cô buông bát đũa xuống, giọng nói không mang nhiều cảm xúc, cũng không nhìn Hồ Tú Liên, chỉ đáp lại một câu: “Con không có rẻ rúng như thế, con sẽ không về đó nữa đâu!”Lời nói này khiến Hồ Tú Liên nghẹn họng.Ninh Kim Sinh trừng mắt nhìn Ninh Hương, nặng giọng nói: “Thế mày muốn đi đâu? Mày còn có thể đi đâu?”Trong lòng Ninh Hương hiểu rõ, Hồ Tú Liên và Ninh Kinh Sinh sẽ không đồng ý cho cô ly hôn, một mặt khác là không muốn cô về nhà mẹ đẻ.Con gái bắt đầu từ ngày kết hôn đã không còn nhà rồi, về nhà mẹ đẻ là họ hàng, ở nhà chồng là người ngoài.Nếu như cha mẹ không che chở, con gái ly hôn ở thời đại này đồng nghĩa với mất hết tất cả, không chốn dung thân.Ninh Hương lúc này đây không sợ mất hết tất cả không chốn dung thân, chỉ sợ số phận bị người khác chèn ép, bị người ta hút máu đến khi không còn một cắt, không được người khác coi trọng, lại sống phí thêm một kiếp người, vậy nên cuộc hôn nhân với Giang Kiến Hải cô nhất định phải ly hôn!Cô bình thản đáp lại Ninh Kim Sinh: “Cha mẹ yên tâm, con sẽ không làm phiền nhiều đến hai người đâu!”Ninh Kim Sinh tức đến nghiến chặt răng, Hồ Tú Liên sợ hai người cãi nhau, vội vàng mở miệng: “A Hương, ly hôn cũng không thể nói tùy tiện như thế, con bình tĩnh lại đã, bình tĩnh lại rồi tính tiếp, được không nào?”Ninh Hương hiểu rõ vấn đề này sẽ không thể giải quyết được, cô chỉ tùy tiện nói một câu, bọn họ sẽ có hàng ngàn hàng vạn lý do đáp trả cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh, truyện Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh , đọc truyện Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh full , Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh full , Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh chương mới