Trước sau không quá năm phút, trưởng tàu đã mang theo hai nhân viên phục vụ cùng với người công nhân làm mất tiền đi tới khoang xe của bọn họ.
Lưu Mỹ Vân và Lục Trường Chinh nhường chỗ lại cho bọn họ.
"Tiền gì, tôi không thấy, tại sao các người lại đổ oan cho người khác chứ!"
"Có còn luật pháp nữa không, bắt nạt một bà già như tôi, dù sao trên người tôi không có tiền!"
Mặc kệ người đàn ông và trưởng tàu khuyên như thế nào, người phụ nữ này cắn chết không chịu thừa nhận trên người mình có tiền, cho dù người trước đó đã nhắc nhở bà ta làm rơi đồ cũng nói với trưởng tàu mình nhìn thấy có một tờ giấy viết thư của nhà máy bông quốc gia số ba rơi từ trên người bà ta xuống.
"Tờ giấy đó tôi nhặt được dưới đất, sao hả, còn không cho người ta nhặt giấy lộn về nhà nhóm lửa à!"
"Một bà già ở nông thôn như tôi, trên người làm gì có tiền, mấy người là những kẻ lòng dạ hiểm độc, ức hiếp người quá đáng!"
Bà ta trốn trên giường, nước mắt nước mũi tèm nhem, giống như chịu oan ức lắm vậy, khóc đến nỗi ruột gan đứt từng khúc.
"Bác gái, chẳng phải lúc nãy còn dùng ba hào mua một phần đồ mặn sao, tại sao trên người lại không có tiền được." Người phụ nữ giường bên trước đó từng nói vài lời với bác gái này không nhìn nổi nữa, xen vào nhắc nhở một câu.
Trước đó bởi vì cô ta chỉ dám bỏ ra hai hào mua một phần đồ chay, còn bị bác gái này nói móc, lần này cũng nhân cơ hội bù lại.
Những người xung quanh nghe xong, lại nhìn chiếc áo choàng ngắn vá lỗ chỗ mà bác gái kia đang mặc trên người, sợi bông bị đứt cũng lộ ra, như thế không giống như người sẽ cam lòng bỏ tiền ra mua đồ mặn, trừ khi thật sự có sự phát tài từ trên trời rơi xuống.
Trong xe lập tức xì xào bàn tán, rất nhiều người đã bắt đầu khuyên nhủ, kêu bác gái trả tiền lại cho người ta, còn có người trực tiếp la hét lục soát người.
"Dựa vào cái gì mà cho các người lục soát người! Nếu như các người dám động vào tôi, tôi sẽ tố cáo các người giở trò đồi bại!"
Trưởng tàu và nhân viên phục vụ xạm mặt lại, lời dễ nghe lời cứng rắn đều nói hết rồi, bác gái này giống như nước đổ lá khoai, ngay cả câu giở trò đồi bại cũng đã nói ra khỏi miệng, chỉ cần là người có chút đầu óc, bà ta cũng đã đến tuổi có thể bế cháu trai nhưng mở miệng ra là ăn nói bậy bạ.
Nhân cách sứt mẻ như vậy, chỉ có thể khiến người ta cảm thấy số tiền đó đang ở trên người bà ta.
"Thím, thím nói tim thím không khoẻ, tôi có lòng tốt lấy vé giường nằm của mình đổi cho thím, thím không thể hại ngược lại tôi như thế được, số tiền đó là tiền của nhà máy, nếu như thím lấy đi, tôi trở về công việc cũng không giữ nổi, trong nhà tôi trên dưới mười mấy người đều dựa vào tiền lương của tôi để sống qua ngày! Thím làm vậy là muốn hại chết tôi rồi!"
Thời tiết tháng chạp, người đàn ông sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi, trông cũng rất đáng thương.
Tiền của nhà nước đó! Mà còn là ba trăm tệ, những người trong xe cả đời này cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy!
Thấy mọi người trên xe đều hết cách với người phụ nữ này, trưởng tàu cũng không thể mở miệng cưỡng ép lục soát người được, nếu tìm ra được thì không sao, nhưng lỡ như không tìm ra được, người phụ nữ này lại làm ầm lên, nói không chừng ngay cả công việc của ông ta cũng mất luôn.
Ngay khi hai bên đang giằng co, Lưu Mỹ Vân đứng ra.
"Trưởng tàu, tôi vừa nhìn thấy hai toa xe phía trước hình như có đồng chí của đội tuần tra đúng không? Ba trăm tệ mà vị đồng chí này làm mất, đó là tài sản của quốc gia, nếu như có người nhặt được hoặc dùng thủ đoạn nào đó để có được mà không chịu trả lại, đây chính là hành vi chiếm đoạt tài sản quốc gia, đào khoét góc tường chủ nghĩa xã hội, tình tiết nghiêm trọng là có thể kéo ra ngoài xử bắn. Ông không xử lý được, chi bằng kêu những đồng chí của đội tuần tra ở phía trước đến đây xử lý đi."
Vừa nghe đến xử bắn, trong xe lập tức im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!