"Ngươi tiện nhân này, làm hại ta bị cả thôn mắng, lão nương hôm nay không lột da ngươi không được, để xem còn ai tin loại người trong miệng toàn lời nói phét như ngươi.
" Nói xong vén tay áo lên muồn nhào qua.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, tiến lên ôm lấy nàng.
Vương Tiểu Mai đã tức mụ đầu, liều mạng giãy giụa để thoát ra, trong miệng hùng hùng hổ hổ kêu: "Buông ta ra, hôm nay dù thế nào ta cũng phải đem nàng đánh đến mức mẹ nàng cũng không nhận ra.
"
Lâm Ngọc Trúc suýt nữa bị Vương Tiểu Mai kéo ngã, cũng không biết nấm lùn này sao lại khỏe như vậy, sức lực này, nàng có dùng hết sức bú sữa mẹ ra cũng không kéo lại được.
Tức giận buông tay ra, trong lòng mắng: Đồng đội heo, cố chấp, quên đi, quản không được, nàng đã cố hết sức.
Nháy mắt lúc buông Vương Tiểu Mai ra, quả thực là cả người nhẹ nhàng, thế giới đều thanh tịnh!
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới chú ý tới ánh mắt của Lý Hướng Vãn, không hiểu ra sao? Trong đầu đột nhiên toát ra một câu nói: Ngươi nhìn chăm chú vào vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn ngươi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt bình tĩnh ngược lại rất quỷ dị.
Lâm Ngọc Trúc bị Lý Hướng Vãn nhìn không thể hiểu được.
Chỉ có thể nói ngươi nhìn ta ta cũng nhìn lại ngươi! Ai sợ ai?
Lý Hướng Vãn nhìn một lát, liền thu hồi ánh mắt.
Nàng vẫn luôn cho rằng nàng có thể nhìn thấu Lâm Ngọc Trúc, người này tính tình lạnh nhạt, không có hại, tâm phòng bị rất nặng, không giống như người sẽ tùy ý bộc lộ tình cảm.
Có thể nói người như vậy không phải là đối tượng tốt để kết bạn, nhưng hóa ra lại là nàng nhìn nhầm, người như Vương Tiểu Mai mà nàng ấy cũng có thể đối xử vài phần chân thành, mù sao?
Nhưng cũng không đúng, nàng ấy là loại người toát ra lãnh đạm từ trong xương không thể che giấu được, bằng không cũng không buông tay nhanh như vậy.
Nàng vừa rồi sở dĩ nhìn Lâm Ngọc Trúc lâu như vậy đơn giản là muốn xem nàng ấy sẽ đứng về phía ai, hiển nhiên, nàng tự đại rồi, hừ!
Nàng không thích Vương Tiểu Mai, nên lợi dụng không nương tay, dù sao các nàng chó cắn chó một miệng lông, nàng rất vui khi nhìn một màn trước mắt này, trong phòng này vẫn còn rất nhiều người thông minh, nhìn xem, nàng vừa nói xong đã có rất nhiều người kịp phản ứng lại.
Nàng thật ra không chán ghét Lâm Ngọc Trúc, thậm chí còn cố ý kết giao một chút, tuy nhiên thấy nàng ấy và Vương Tiểu Mai càng ngày càng thân thiết ý tưởng đấy cũng phai nhạt, hiện giờ nàng ấy lựa chọn đứng bên phía Vương Tiểu Mai, rốt cuộc là không thể kết giao.
Mọi người vốn tưởng rằng Vương Tiểu Mai tránh thoát trói buộc xong sẽ xông lên trước đem Trương Diễm Thu đánh một trận.
Nhưng không hề!
Vương Tiểu Mai chỉ là bò lên trên giường đất, túm cổ áo đối phương ra sức lắc, vừa lắc vừa mắng không biết xấu hổ, đồ nói dối, mấy câu mắng chửi linh tinh không hề đáng sợ.
Lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài câu như vậy, Lâm Ngọc Trúc có loại xúc động che mặt.
Trương Diễm Thu yếu ớt giãy giụa, nhưng hiệu quả không lớn, khuôn mặt trắng bệch không chút máu, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Lâm Ngọc Trúc sợ người này sẽ ngất xỉu thật, đến lúc đó Vương Tiểu Mai đừng có cho rằng người ta giả vờ, lại cho nàng hai cái bạt tai.
Vậy thì rất oan uổng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Vương Tiểu Mai, ngay cả Lý Hướng Bắc cũng không chú ý tới Chu Nam ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng ấy!
Lăn lộn một hồi như vậy Lâm Ngọc Trúc đã bụng đói kêu vang, không tiếp tục xem náo nhiệt nữa, liền bước chân ra khỏi tiền viện đi về phòng của mình.
Làm công một buổi sáng nàng đã mệt chết, giữa trưa chỉ đơn giản hấp lại cơm, rồi mua một lọ tương thịt bò trong không gian trộn cơm ăn.
Xào rau, thật sự không có sức để làm!
Ăn được một miếng cơm trộn tương thịt bò, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy nàng như được hồi sinh.
Tương thịt bò trong không gian quả nhiên ngon tuyệt, vừa thơm vừa ngậy, vụn thịt bò khá lớn, độ cay vừa phải, vị đậm đà, trộn với cơm quả thực là hoàn mỹ!
Tráng miệng bằng một quả táo sau khi ăn xong bát cơm trộn lớn, đánh cái ợ, cả người thoả mãn dựa vào trên ghế tiêu thực.
Lúc này Vương Tiểu Mai giống như một con gà trống chiến thắng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Để bụng rỗng nháo đến tận giờ này, Lâm Ngọc Trúc cũng là bội phục Vương Tiểu Mai, sức sống thật đúng là tràn đầy.
Bạn đang đọc bộ truyện Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng, truyện Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng , đọc truyện Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng full , Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng full , Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng chương mới