Chờ đến trấn trên rồi, Vương Tiểu Mai vẻ mặt rối rắm, Lâm Ngọc Trúc biết nàng tới trấn trên hẳn không đơn giản chỉ là đi dạo, sảng khoái nói: "Ngươi đi tìm thân thích của ngươi đi, không cần để ý đến ta.
"
Vương Tiểu Mai cảm thấy như vậy có chút không trượng nghĩa, không tự tin lắm nói: "Nếu không ta đưa ngươi đi cùng nha?"
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, không ngờ Vương Tiểu Mai hiện giờ lại đối đãi với nàng thật lòng như vậy nha, ý tốt nàng nhận, nhưng loại sự tình liên quan đến tiền tài này, tốt nhất không nên liên luỵ quá nhiều.
Nàng tuy rằng tò mò Vương Tiểu Mai có phương pháp gì, nhưng vẫn là nhịn xuống.
Lắc đầu nói: "Không được, ngươi tự mình cẩn thận một chút.
"
"Chúng ta hẹn buổi chiều hội hợp ở Cung Tiêu Xã.
"
Lâm Ngọc Trúc tìm một chỗ không người tiến vào không gian cải trang một phen, một tiểu tử thành thật hàm hậu lại xuất hiện rồi, lần này nàng không vội vã bán hàng, mà là trước tiên đi Cung Tiêu Xã.
Lúc trước cảm thấy kỹ thuật cải trang của chính mình quá mức thô sơ, không dám đi Cung Tiêu Xã sợ gặp phải thanh niên trí thức nào đó lại bị nhận ra, hiện giờ không giống nữa, nàng cảm thấy bây giờ dù có đứng ở trước mặt Vương Tiểu Mai, tên này cũng không nhất định dám nói biết nàng.
Làm người phải tin tưởng chính mình, phải có lòng tin vững chắc.
Trong túi nhét hai tờ phiếu rượu Lâm Ngọc Trúc bước nhanh về phía trước, tới Cung Tiêu Xã, vẫn như trước đông người rất náo nhiệt, nhiều đại nương xếp hàng ở quầy chuyên môn bán vải dệt, loạn như ong vỡ tổ, Lâm Ngọc Trúc đi đến bên cạnh nhìn xem, chính là vì đang tranh giành một cuộn vải dệt hoa hồng, lắc đầu đi đến quầy chuyên bán thuốc lá và rượu.
Đứng quầy bán hàng là một tiểu cô nương nhìn tuổi không lớn lắm, Lâm Ngọc Trúc tiến lên nhẹ giọng hỏi: "Xin chào đồng chí, xin hỏi có rượu Mao Đài không?"
Người bán hàng nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc một lúc lâu, không biết vì sao lại lặng lẽ đỏ mặt, gật gật đầu, nói: "Còn một chai, ngươi muốn mua sao?"
"Muốn.
"
"Bảy đồng một chai còn cần phiếu rượu nữa.
"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, lấy ra tiền và phiếu đưa cho người bán hàng, thấy tiểu cô nương có chút ngây người, Lâm Ngọc Trúc nhắc nhở nàng lấy tiền, tiểu cô nương mới hồi phục tinh thần lại.
Tiểu cô nương kia nghiêng đầu hỏi: "Nhìn ngươi lạ mặt, là thanh niên trí thức xuống nông thôn sao?"
Lâm Ngọc Trúc không hiểu sao tiểu cô nương còn bắt chuyện với mình, lắc đầu nói: "Cha mẹ ta điều động công tác đến đây, ta đi cùng họ.
"
Nhân viên bán hàng gật gật đầu, còn muốn hỏi thêm hai câu lại bị khách hàng mới tới ngắt lời không thể tiếp tục tám chuyện, đem rượu Mao Đài đưa cho nàng rồi tiếp đón một vị khách hàng khác.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ cái mũi, nhanh chóng chuồn ra khỏi Cung Tiêu Xã.
Lúc Lâm Ngọc Trúc đi ra ngoài tiểu cô nương bán hàng lắc đầu, tiếc nuối nói thầm: "Chỉ là hơi lùn, với hơi gầy.
"
Lâm Ngọc Trúc trăm triệu không nghĩ tới, lúc nàng là con gái thì không có vận đào hoa gì, giờ biến thành nam ngược lại có chút được hoan nghênh.
Đem rượu bỏ vào trong sọt trên thực tế là trực tiếp bỏ luôn vào kho hàng hệ thống, tính toán trở về lại xử lý phong kín với bình rượu này.
Lần này nàng không tính toán bán lương thực, chờ tới chỗ xưởng đồ hộp bên rừng cây nhỏ, trong sọt đã có 40 cân táo đỏ.
Tô đại ca tên là Tô Đại Hạo, khi nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc chỉ cảm thấy quen mắt, nhìn một hồi lâu mới nhớ ra, hỏi nàng: "Có phải ngươi đã từng đến bán lương thực không?"
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ người thật thà nói: "Tô đại ca trí nhớ thật tốt, lần này ta kiếm được ít táo tới, ngài xem có mua không?"
Tô Đại Hạo chờ nàng đem sọt đặt trên mặt đất, nhìn sọt táo đỏ rực duỗi tay cầm một quả nếm thử, gật gật đầu, rất ngọt, lại giơ tay vào sọt lấy thêm hai quả, nhìn chất lượng không tồi, mới hỏi: "Ngươi muốn bán bao nhiêu tiền một cân?"
"Tám hào.
"
Tô Đại Hạo lắc đầu, "Bảy hào.
"
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu như trống bỏi, khó xử nói: "Đại ca, chỗ táo này vất vả lắm mới cướp được, nhập vào đã bảy mao rồi, ngươi không thể để ta một xu cũng không kiếm được nha, nhà ta còn có mẹ già ốm yếu, phía dưới còn có các em trai em gái, ngươi xem, trả thêm một chút được không?"
"Nghe khẩu âm của ngươi không giống người bản địa?"
Lâm Ngọc Trúc thở dài thật dài, vẻ mặt đau khổ khóc lóc kể lể: "Mẹ ta từ xa gả tới, ở nhà chồng không được ưa thích, cha ta vừa mất, nhà ở liền bị thúc bá chiếm đi, mẹ ta không có cách nào đưa anh em chúng ta về bên nhà ngoại, bà ngoại ta cũng không dễ dàng, giúp chúng ta kiếm được gian phòng ở lại không thể giúp thêm cái gì, sức khoẻ mẹ ta không tốt, một hồi giày vò như vậy thân thể hoàn toàn suy sụp, hiện tại kinh tế cả nhà chỉ trông cậy vào ta.
Bạn đang đọc bộ truyện Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng, truyện Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng , đọc truyện Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng full , Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng full , Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng chương mới