“Đừng khó chịu, chịu ủy khuất gì, nói với thím.” “Tay nhỏ bé, cũng lạnh tới đỏ. Có phải ai ức hiếp cháu không? Thím làm chủ cho cháu!” Các cô vừa dứt lời, đứa nhỏ bắt đầu lại không nhịn được nữa, tiểu bánh bao im lặng, nước mắt hạt đậu rơi lách tách lách tách, nhưng làm lòng người đau vô cùng. Ngay lập tức, Mạnh Kim Ngọc lòng như lửa đốt chạy đến. Xa xa, thấy bộ dáng tội nghiệp đó của Dữu Dữu, đầu óc của cô ta lập tức choáng váng. Lại vừa nhìn thấy ánh mắt khiển trách của những người phụ nữ khác, trong lòng lại hốt hoảng. Thật vất vả, cô ta mới làm cho mình bình tĩnh một chút: “Dữu Dữu, sao con giặt quần áo ở chỗ này vậy?” Giây tiếp theo, câu trả lời của đứa nhỏ làm cho khóe miệng của cô ta co rút.
“Dữu Dữu giặt ngay, giặt rồi mẹ có thể mặc.” Dữu Dữu nho nhỏ vừa nói một câu, lại lập tức cúi đầu, thở hổn hà hổn hển làm việc. Những người phụ nữ cùng nhau xoạt xoạt nhìn về phía chậu lớn. Bên trong tất cả đều là quần áo của Mạnh Kim Ngọc! Gần đây Mạnh Kim Ngọc cả ngày mang dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, nịnh bợ chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ, còn lười biếng tan làm trước thời gian làm cho các xã viên khác gánh công việc của cô ta, đã sớm khiến mấy người phụ nữ bất mãn, cái này hay rồi, cơn thịnh nộ của mọi người chạm vào là nổ ngay. “Đứa bé còn nhỏ như vậy, cô bảo một mình con bé khiêng quần áo nặng như thế đến bên dòng suối giặt, mình nghỉ ngơi ở trong phòng, sao tâm ác như vậy?” “Lúc trước đứa nhỏ năm tuổi đó của nhà chú Thiết chơi ở đập chứa nước, không cẩn thận cả người ngã vào, đến bây giờ còn chưa vớt được.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!