Đây là lần đầu tiên, Dữu Dữu nho nhỏ thực sự hy vọng, cảnh trong mơ có thể mang đến đáp án cho cô bé. “Mẹ… Mẹ ơi…” Ở trong mơ, tiểu bánh bao nhíu mày nói mớ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt tràn đầy nước mắt. Nếu mẹ đã trở lại, Dữu Dữu sẽ không cần một mình chiến đấu hăng hái nữa. Mẹ trong mơ càng lúc càng xa, nhưng rõ ràng, Dữu Dữu duỗi tay ra, đã sắp với tới cô ấy. Lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô bé khóc đến khổ sở như thế. Dữu Dữu rất nhớ, rất nhớ mẹ. Ngay khi Dữu Dữu hãm sâu ở trong bi thương, lay động nhẹ nhàng, đánh thức cô bé. Cô bé mở to mắt. Khương Thiện làm ổ ở bên cạnh cô bé.
Tay nhỏ của cậu bé siết chặt cánh tay của cô bé, lại sốt ruột vươn ra một bàn tay, lau nước mắt cho cô bé. Em trai không biết nói, há mồm nửa ngày, gấp đến độ cũng sắp khóc ra, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy lo lắng. Dữu Dữu tỉnh lại ngồi xuống, sau một lúc lâu, ôm chặt em trai, khóe miệng cong xuống. “Oa” một cái, Dữu Dữu khóc thành tiếng. Hai chị em ôm nhau, khóc đến co rút, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu. Dữu Dữu vừa khóc, vừa dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đơn bạc của em trai an ủi. Anh trai chị gái là bạn lớn, so sánh ra, cô bé và em trai là người càng cần bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!