Cha Nhị Ny thương đứa nhỏ, cho dù việc thợ mộc có cực hạn, có đôi khi vừa ra khỏi cửa, mười ngày nửa tháng cũng cũng không về, lúc này mới tìm mẹ kế cho đứa nhỏ, muốn giúp đỡ chăm sóc. Đứa nhỏ nhát gan, cái gì cũng không biết nói, nhưng nếu Dữu Dữu đem việc này kể đến tai của cha Nhị Ny… Tưởng Ái Thu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. “Trí nhớ của Dữu Dữu rất tốt.” Dữu Dữu non nớt nói xong, tay nhỏ rút ra, thu hồi cổ tay mập mạp của mình: “Không quên được.” Cô bé thật sự phải về nhà. Trong nhà cũng có một mẹ kế, chị gái Dữu Dữu nhận trách nhiệm phải về nhà bảo vệ em trai! Mãi cho đến khi Dữu Dữu đi thật xa, Tưởng Ái Thu vẫn sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Vừa rồi đứa nhỏ này đang uy hiếp mình sao? Trí nhớ của cô bé tốt lắm, nói không chừng sẽ nói tất cả lời mình nghe được cho cha Nhị Ny….
Chẳng qua chỉ cần cô ta đối xử không quá khắt khe với Nhị Ny, vậy đứa nhỏ hẳn là sẽ không làm gì đâu nhỉ? Nhìn chiều cao, cũng chỉ bốn năm tuổi mà thôi, chẳng lẽ còn có thể lật trời? Không thể không thừa nhận, Tưởng Ái Thu càng sợ hãi, đầu óc của cô ta càng quá tải, suy nghĩ trong đầu, tất cả đều là biểu cảm và động tác vừa rồi của Dữu Dữu. Dù cho như thế nào, tối hôm nay, Tưởng Ái Thu tất nhiên ngủ không ngon. Hơn nữa, người làm mẹ kế là cô ta cũng sẽ tạm thời thu liễm một chút. … Lúc này trong cung tiêu xã của trấn, Khương Hoán Minh ngồi ở trên vị trí công tác trong văn phòng, vùi đầu viết tài liệu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!