“Bí thư chi bộ Triệu, chủ nhiệm Hà, sao hai người đến đây?” Chị dâu hai Khương là người lấy lại tinh thần trước, nhanh chóng lấy chén gốm rót nước, mời hai vị cán bộ thôn ngồi xuống. Hà Thanh Miêu nhìn về phía Mạnh Kim Ngọc: “Đồng chí Kim Ngọc, cô gọi chúng tôi lại đây là vì chuyện gì?” Đầu óc Mạnh Kim Ngọc hỗn loạn một mảnh. Cô ta đoán chắc sáng sớm hôm nay sẽ trừng trị được Khương Dữu Dữu, cho nên mới lấy vấn đề ghi điểm của đội sản xuất làm cớ, sớm hẹn tốt thời gian với hai vị cán bộ thôn. Nhưng hiện giờ xảy ra chuyện. Chống lại ánh mắt nghi ngờ của nhà họ Khương, Mạnh Kim Ngọc biết rõ chỉ sợ lại có một trận đánh ác liệt phải đánh. “Vốn nhớ rằng đội sản xuất có thể dùng một phương thức chấm công điểm khác, sau đó phát hiện không quá thích hợp. Phiền hai vị cán bộ rồi, để hai người uổng công một chuyến.” Mạnh Kim Ngọc nghĩ phải đuổi hai vị cán bộ thôn đi trước, đứng lên, tư thế tiễn khách.
Dữu Dữu đứng ở đó, nhìn bóng dáng bọn họ xoay người, nhớ tới nội dung truyện gốc. Dữu Dữu biết, ở trong nội dung truyện gốc, mẹ kế nói rất nhiều lời nói bậy về cô bé với cán bộ thôn. Cứ như vậy, người lớn đều cảm thấy cô bé là đứa nhỏ xấu, sau đó mặc kệ cô bé bị mẹ kế ức hiếp như thế nào, cũng không có ai hướng về cô bé. Thậm chí sau đó, mẹ kế vứt bỏ Dữu Dữu, chỉ rơi xuống vài giọt nước mắt cá sấu, lại hoàn toàn không ai trách móc nặng nề. Một đứa nhỏ bị nuôi sai lệch, đã đánh mất thì đánh mất thôi!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!