Xe đạp đặt trước đã tới, là một chiếc xe rất đẹp được lau đến sáng bóng ngời ngời, từ xa nhìn lại giống như đang phát sáng. Khương Hoán Minh mặc bộ quần áo chỉnh tề nhất của mình, xoa tay đứng ở cửa hợp tác xã mua bán đợi vợ tới. Hôm nay là ngày anh ta tới lấy xe cũng là ngày tới hợp tác xã mua bán báo cáo, việc vui đến cả đôi. “Đồng chí Hoán Minh, khi nào thì vợ cậu mới qua đây vậy?” Chủ nhiệm Vương đẩy kính mắt và hỏi. Khương Hoán Minh nghển cổ nhìn cách đó không xa, tươi cười đáp: “Sắp tới rồi, đợi cô ấy đến sẽ giao tiền cho ông.” Trong tay ông Vương nắm vé xe đạp, cười ha ha: “Tôi còn có thể không tin cậu được sao?” Khương Hoán Minh liếc mắt nhìn xấp vé xe đạp được vuốt phẳng, rồi lại nhìn chiếc xe đạp kiểu cũ của anh ta, trong lòng lâng lâng. Đợi đến lúc lấy xe, anh ta sẽ đi dạo một vòng quanh thôn để cho tất cả mọi người đều được thấy rõ. Không đến một buổi sáng toàn bộ người trong thôn đều sẽ biết Khương Hoán Minh anh ta là người có xe đạp!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một. Khương Hoán Minh kiên nhẫn nhìn về phía xa đợi một khắc Mạnh Kim Ngọc xuất hiện đó. Cuối cùng, anh ta cũng nhìn thấy. Anh ta đã trông thấy Mạnh Kim Ngọc đi tới! Các công nhân đều đẩy anh ta đi lên. “Vợ cậu mang tiền đến mua xe cho cậu kìa, quá có đức hạnh, nào có giống vợ tôi đến mua một cái khăn lông cừu cũng phải tốn không ít tiền, muốn phá sản.” “Hơn một trăm đồng này, vợ cậu phải tích bao lâu chứ!” “Hoán Minh, cậu thật là có phúc!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!