Vừa dứt lời, trái tim của Tiểu Bánh Bao treo giữa họng. Mẹ kế đối đầu với cô bé, cha cũng không nóng không lạnh với cô bé. Dữu Dữu rất sợ bọn họ không dẫn mình đi cùng. Từ đầu đến cuối Khương Hoán Minh đều mang vẻ mặt lạnh lùng. Trong lòng Mạnh Kim Ngọc lo âu, trông thấy Dữu Dữu bước ra lại càng lúc càng mất kiên nhẫn hơn, lần nào con sao chổi này cũng muốn hại mình ra mặt. “Con đừng tới nhà bà ngoại, người lớn còn có việc quan trọng.” Vẻ mặt của cô ta lạnh nhạt thậm chí còn không thèm giả bộ. Gương mặt nhỏ của Tiểu Bánh Bao phồng lên. Dữu Dữu không thể bị vứt bỏ được! Khóe miệng của cô bé xụ xuống, đi bước nhỏ tới bên cạnh Khương Hoán Minh với vẻ dè dặt. Đứa trẻ vừa mới tỉnh ngủ chưa được bao lâu, trên đầu là mái tóc tơ mềm mại, gương mặt nhỏ thì núng nính, đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ sợ hãi, hàng lông mi giống như cánh quạt rũ xuống một cái bóng nhỏ bên dưới mắt.
Cô bé lấy dũng khí làm nũng: “Cha ơi…” Giọng nói ngây thơ mềm mại mà lại mang theo vẻ cầu xin. Khương Hoán Minh liếc mắt nhìn xuống, trông thấy con gái nhẹ nhàng nắm góc áo của mình. Bàn tay nhỏ của cô bé thấp thỏm bất an, đang do dự xem có nên thu lại hay không, trông rất đáng thương. “Vậy đi chung đi.” Anh ta đáp. Ánh mắt của Mạnh Kim Ngọc thay đổi nhưng cuối cùng cũng không thể hiện ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!