Thiện Thiện chớp mắt, lộ ra nụ cười ngại ngùng, cái lúm đồng tiền bên má xoáy thật sâu. Hai chị em tay nắm tay đi thẳng lên xe buýt tìm ghế rồi ngồi xuống. “Uống chút nước đi.” Mạnh Kim Ngọc mở nắp bình ra đưa cho Dữu Dữu trước. Dữu Dữu uống “ừng ực” từng hớp lớn rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thời tiết rất đẹp. Trong cốt truyện nguyên tác, khi ra ngoài cảnh sắc cũng tươi đẹp nhưng còn chưa tới thị trấn đã đổ mưa to như trút nước. Có lẽ cô bé hiểu sai rồi, mẹ kế cũng không có dự định vứt bỏ cô bé vào hôm nay chăng? “Các con, xuống xe thôi.” Giọng nói của Mạnh Kim Ngọc cắt ngang suy nghĩ của Dữu Dữu.
Cô ta dắt các con xuống xe, đứng trên con phố náo nhiệt cúi đầu nhìn vé trong túi mình. Khương Hoán Minh cười: “Yên tâm, không mất được đâu.” Mạnh Kim Ngọc nhếch khóe miệng ngại ngùng, cho các con uống nước rồi ôm tay Khương Hoán Minh: “Đi thôi.” Đi qua đầu phố, Dữu Dữu và Thiện Thiện liếc mắt đã nhìn thấy hồ lô đỏ rực trong cửa hàng nhỏ. “Hoán Minh, mua cho lũ trẻ một cái đi.” Mạnh Kim Ngọc nói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!