“Cái này chị không nhớ, thành phố lớn lắm mà chị cũng ở hợp tác xã mua bán, tiệm cơm quốc doanh, xưởng chế biến thịt được một thời gian rồi… cũng có khả năng người ưa nhìn lớn lên đều tương tự nhau chăng?” Chu Cầm cười đáp. Dữu Dữu nghiêng đầu, ghi nhớ những nơi này trong lòng. “Nhà vệ sinh ở bên kia, em vào đi, chị đi trước đây.” Chu Cầm xoa đầu Dữu Dữu. “Chị ơi… có thể đợi em được không? Dữu Dữu sợ người xấu lắm.” Dữu Dữu nhanh chóng nắm nhẹ góc áo của cô ta, nói lời đảm bảo một cách dè dặt: “Nhanh lắm, nhanh lắm, nhanh lắm.” Giọng nói mềm mại và dịu dàng của đứa trẻ khiến trái tim của Chu Cầm như sắp tan chảy, cô ta nở nụ cười: “Được, chị ở đây đợi em.” Sau khi có được lời hứa của Chu Cầm, Dữu Dữu mới yên tâm vung đôi chân ngắn và nhỏ của mình chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Động tác của cô bé phải nhanh hơn không thể làm phiền chị gái tốt bụng phải đợi quá lâu được. …
Lúc này trong hợp tác xã mua bán chỉ còn lại một nhân viên bán hàng trông quầy. Thiện Thiện nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ đó rất lâu, nhìn đến ngây ngẩn cả người vô cùng yêu thích. Nhưng thời buổi này, trẻ con trong thôn có thể ăn cơm no đã được tính là gia đình có điều kiện không tệ rồi, nào có mấy đứa trẻ có đồ chơi đâu? Thiện Thiện sẽ không mơ mộng hão huyền mà chỉ nhìn thanh kiếm nhỏ thêm vài cái, ghi nhớ hình dáng của nó trong lòng. “Đồng chí bán hàng, ở chỗ các cậu có gạo tẻ và bột mì không?” Giọng nói của Mạnh Kim Ngọc thu hút sự chú ý của Khương Thiện. Nhân viên bán hàng nói: “Có thì có nhưng ở trong kho.” Cô ta nhìn hai tay của Mạnh Kim Ngọc: “Cô đã mua nhiều như vậy rồi, không thể xách về được đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!