Dữu Dữu hoảng hốt lùi lại, đây là lần đầu tiên cô bé ý thức được mẹ kế của mình đáng sợ như vậy. Tiểu Bánh Bao dùng sức lắc đầu, nước mắt trong mắt trào ra, cô bé đẩy Mạnh Kim Ngọc ra chạy bước nhỏ ra ngoài hợp tác xã mua bán. Cơn mưa lớn như vậy, trên đường còn rất lạnh lẽo, Thiện Thiện đã chạy đi đâu? “Con gái cô vừa mới đi vệ sinh, con bé không nói với cô sao? Đồng chí, cô đừng nôn nóng, trẻ con lạc thì đi tới đồn công an tìm cảnh sát, đồng chí công an nhất đính sẽ tìm giúp cô.” Nhân viên bán hàng từ trong kho đi ra vội vàng bảo. Cơ thể của Mạnh Kim Ngọc loạng choạng. Cô ta lau nước mắt, một tay chống đất lảo đảo đứng dậy, đi từng bước ra bên ngoài hợp tác xã mua bán. Chu Cầm nhìn theo bóng lưng của cô ta với vẻ thông cảm, không khỏi thở dài một hơi. Chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, thật sự hai mẹ con trông quá đáng thương. … Trên con phố không có một bóng người, Thiện Thiện đứng nguyên tại chỗ với vẻ lúng túng. Hạt mưa rơi xuống lộp độp đập lên người cậu bé thật mạnh, rất đau cũng rất lạnh.
Cậu bé nhìn về nơi xa lạ này trong sự mê mang, phải nhanh chóng tìm được Dữu Dữu mới được. Thiện Thiện cố lấy dũng khí ra sức chạy nhưng con đường này dường như hoàn toàn không có điểm cuối… Mưa dần dần nhỏ lại, Thiện Thiện vừa mệt vừa đói, không cẩn thận vấp một cái ngã sõng xoài. Đau quá, đôi mắt của đứa trẻ đỏ hoe lên đầy tủi thân lại bò dậy nhẹ nhàng xoa bàn tay nhỏ ướt sũng và bẩn của mình. “Mau nhìn kìa, ở đó có một đứa trẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!