Khương Hoán Minh hất tay của cô ta ra với vẻ khó chịu: “Có thể làm thế nào được nữa? Còn không phải em cứ nhất định đòi đưa nó đi sao?” Vốn dĩ anh ta dự định đưa đứa trẻ đi xa một chút rồi nói với bên ngoài là nhà người thân không con không cái, muốn Dữu Dữu tới ở. Nhưng nếu Địch Kim Bảo và vợ anh ta thật sự làm loạn vậy làm sao mà giấu được? Đến lúc đó, nhà họ Khương ở thôn Phượng Lâm thật sự không ngóc đầu lên được. “Anh đạp xe đến thôn Địch Gia nói với bọn họ một tiếng để trấn an trước.” Khương Hoán Minh vẫn không yên tâm, cũng không quan tâm bên ngoài mưa có to hay không mà ra khỏi phòng định lên xe đạp. Mạnh Kim Ngọc mang vẻ mặt lo lắng, cũng may lúc này cô ta liếc mắt nhìn qua lại trông thấy bóng dáng của Hứa Vi Vi. Tảng đá trong lòng cô ta lập tức rơi xuống, nhanh chóng chạy qua đó. Nhưng cô ta chỉ mới chạy được một nửa đã ngây ngẩn cả người: “Dữu Dữu đâu?” “Con bé đi tìm mẹ mình rồi.” Hứa Vi Vi cười như không cười.
Sắc mặt của Mạnh Kim Ngọc cứng đờ: “Nói vớ vẩn, tôi chính là mẹ của nó!” Hứa Vi Vi cười một tiếng giễu cợt: “Cô có dám nói lớn tiếng hơn không?” Ngay đúng lúc này, có mấy người đàn ông cao to đội mưa đi tới thôn Phượng Lâm. Bọn họ đứng ở cửa thôn gân cổ lên hét: “Khương Hoán Minh đâu rồi? Đi ra đây cho tôi, vợ cậu đã nhận tiền rồi còn không bán con sao? Nào có chuyện lời như vậy?” Phản ứng của các thôn dân còn nhanh hơn cả Khương Hoán Minh, ai nấy cũng thò đầu ra khỏi cửa sổ với vẻ mặt tò mò. Sắc mặt của Mạnh Kim Ngọc kinh hoàng, vội vàng đi lên muốn khuyên Địch Kim Bảo trở về, nhưng cánh tay của cô ta lại bị Hứa Vi Vi túm chặt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!