Dữu Dữu thèm ăn khóe miệng giương lên, vui sướng vươn tay đi lấy khoai lang khô. Nhưng lúc này, trái tim nhỏ của cô bé bỏ lỡ nửa nhịp, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh kỳ quái. Đó là hình ảnh trong mơ trước đó của cô bé, giờ khắc này, nội dung trong mơ mới trở nên rõ ràng. Anh cả ổn trọng nhất, giống tiểu nam tử hán, bả vai gầy yếu sớm gánh vác trách nhiệm chăm sóc các em trai em gái. Ở trong nội dung cốt truyện, cậu nghe nói Dữu Dữu bị lạc trên trấn, đêm đó lập tức lén chuồn ra từ trong thôn quay lại tìm cô bé. Nhưng ngày đó rơi mưa to, bầu trời tối đen đường trơn, đường núi gập ghềnh, cậu ngã xuống từ trên núi, ngã gãy một chân. Mẹ kế ở mặt ngoài đối xử cẩn thận với cậu, vĩ đại vô cùng, được người trong thôn khen đến mức dường như chỉ trên trời mới có, dưới đất lại không.
Chỉ tiếc, sau đó anh cả vẫn đắm chìm ở trong tự ti và tự trách mất đi đùi phải cùng với không có bảo vệ tốt em gái, không còn vui sướng nữa. “Mau ăn đi, em không ăn, anh ăn đó.” Khương Thành nói lẩm bẩm một tiếng, cố ý vươn tay giành lấy khoai lang khô của em gái. Dữu Dữu mím cái miệng nhỏ nhắn, chăm chú nhìn chằm chằm đùi phải của anh cả hồi lâu, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt. “Trả lại em trả lại em, lại không nói đùa nổi nữa rồi!” Thấy em gái muốn khóc, Khương Thành vội vàng nhét khoai lang vào trong lòng bàn tay cô bé. “Dữu Dữu, em nhìn kẹp hoa của chị hai này, đẹp không?” Giọng nói của chị hai Khương Quả đánh gãy suy nghĩ của Dữu Dữu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!