“Thiện Thiện đâu? Ôm Thiện Thiện lại đây cho mẹ.” Bà Khương vừa nói, vừa sờ soạng đi tìm đèn dầu. Sau một tiếng tách tách tách, trong phòng nháy mắt sáng sủa. Đầu tiên bà Khương thích ứng ánh sáng một lát, lập tức cả người cứng đờ. Con trai của bà ta, lại nằm dưới đất! Khương Hoán Minh mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Mẹ?” Mạnh Kim Ngọc tùy tay cầm áo khoác phủ thêm, lúng túng nói: “Mẹ, sao mẹ tiến vào cũng không gõ cửa?” Trên khuôn mặt của bà Khương tràn đầy nếp nhăn, khóe miệng bà ta co rút, xanh mặt mắng: “Cũng không phải trong thành phố tới, quen cái thói xấu này! Nếu tôi gõ cửa, thật đúng là không nhìn thấy cô làm chuyện tốt gì đấy!” Bà ta đẩy mạnh Mạnh Kim Ngọc một cái: “Giờ đã vào thu, cô bắt con tôi ngủ trên mặt đất? Người trong thôn nói cô là cọp cái, tôi còn không tin, vợ thằng ba, hiện giờ cô càng ngày càng giỏi!” Mạnh Kim Ngọc bị đẩy dưới chân lảo đảo một cái, trực tiếp ngã thẳng trên mặt đất, mắt cá chân đau như kim châm.
Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn. Chỉ chốc lát sau, hai vợ chồng con cả và hai vợ chồng con hai cũng đến đây. Tất cả mọi người vây quanh ở cửa phòng Khương Hoán Minh và Mạnh Kim Ngọc. Chị dâu cả Khương trừng con mắt tròn trĩnh: “Chuyện này… chị nhìn lộn rồi sao? Lẽ nào chú ba trở về mấy ngày này, đều ngủ trên mặt đất?” “Em dâu ba, tính tình này của em cũng quá lợi hại, sao có thể không cho ông chồng nhà mình lên giường chứ! Ngày mai chú ba còn phải đến đơn vị, nếu lạnh tới bệnh ảnh hưởng công việc phải làm sao đây? Lãnh đạo sẽ phê bình đó!” Chị dâu hai Khương nói. Anh cả nhà họ Khương bình thường không thích vợ lắm mồm nhất, lúc này cũng giận tái mặt, ra tiếng chỉ trích Mạnh Kim Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!