Nhóm dịch: Phù DuHai anh em chạy nhanh tới cửa nhà rồi mới giảm tốc độ lại, Thẩm Ngọc Cảnh nhìn dáng vẻ của em gái, cười giống hệt một con nhóc hồ ly ranh mãnh, vừa tức vừa buồn cười nói, “Em đó, còn nói sợ thím hai mắng, vậy sao còn dám lừa bánh hạch đào của bà ta vậy hả?”“Cái này cũng không phải là em lừa, là bà ta một hai phải đưa cho em mà.
” Chuyện này so với chuyện Trương Thuý Anh muốn làm, Thẩm Uyển Chi cảm thấy bốn cái bánh hạch đào tính là gì, quá hời cho bà ta rồi.
Thẩm Ngọc Cảnh cười nói, “Phải, phải, phải.
” Quả thật là bà ta một hai phải cho, chỉ là không biết thím hai làm trò khùng điên gì? Đột nhiên hào phóng như vậy.
Thật ra vừa rồi Thẩm Uyển Chi cũng không nói dối, cô đúng là đói thật, thời đại này dầu muối thiếu, lo được cơm ăn buổi trưa thì cũng không lo được tới bữa tối, vừa rồi ngửi mùi bánh hạch đào, bụng cô cũng bắt đầu kêu rồn rột.
Cô lấy một cái bánh khác chưa cắn trong tay đưa cho Thẩm Ngọc Cảnh, “Anh út, anh ăn cái này đi, hai cái kia thì đem về cho cha mẹ.
” Cô nói xong liền gấp không chờ nổi lại cắn cái bánh mình đã cắn vừa nãy một miếng.
Bánh hạch đào xốp giòn mới vừa chạm tới vành răng, đầu lưỡi đã không tự chủ được vươn ra nhấm nháp hương vị thơm ngọt.
Lúc bánh hạch đào đảo quanh ở giữa môi lưỡi mang theo hương vị của hạt mè, Thẩm Uyển Chi cuối cùng cũng biết thế nào gọi là xốp rụng răng.
Mỗi một miếng bánh hạch đào bị răng nghiền nhỏ ra đều mang theo hương vị đặc trưng của nó, không chỉ có an ủi dạ dày trống rỗng, mà còn giảm bớt sự thèm ăn của cái miệng.
Hiện tại bánh hạch đào truyền thống đều làm từ mỡ heo, mỗi một miếng đều là hương vị dầu mỡ bóng loáng, vừa thơm vừa ngọt, vừa xốp vừa giòn, thời điểm miếng bánh xốp giòn tan trong khoang miệng, mới thật sự nếm được mùi vị chân chính thuộc về bánh hạch đào.
“Ăn ngon quá, anh út, anh mau ăn đi.
” Thẩm Uyển Chi ăn ngon đến muốn dậm cả chân.
Lục Vân Sâm đi ra từ nhà bà Lưu, đứng dưới một tán cây quýt đợi Tịch Trí Ngôn, vừa lúc nhìn thấy một màn ăn bánh hạch đào của Thẩm Uyển Chi.
Trời chiều ngả về Tây, chân trời ráng màu, ánh sáng mang theo năm dải màu dừng trên người thiếu nữ, mái tóc đen dài tết thành bím tóc phồng phồng rũ trước ngực.
Vòng hoa trên đầu không che được nhan sắc tiếu lệ của cô, các đóa hoa đủ màu sắc ngược lại trở thành nền cho cô.
Người so với hoa, kiều hoa vô sắc, hoa trước mặt người, cũng hóa ảm đạm.
Trước kia Lục Vân Sâm đọc những lời này, trong đầu không có khái niệm cụ thể, hiện giờ nhìn thiếu nữ cách đó không xa, trong đầu cuối cùng cũng hình dung được, chính là bộ dáng của cô ở trước mặt.
Chẳng qua, anh đã nhanh chóng thu tầm mắt lại, chỉ là khóe mắt liếc thấy thiếu nữ ở phía xa đẩy cửa đi vào một cái sân mới dời mắt đi, nhìn chằm chằm một nơi trống rỗng mà phát ngốc.
Tịch Trí Ngôn đi ra liền nhìn thấy Lục Vân Sâm nhìn xa xăm như xuất thần.
“Cậu nhìn cái gì đó?”Lục Vân Sâm nghe thấy âm thanh, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt thoáng nhìn qua Tịch Trí Ngôn,“Không lỡ miệng nói gì chứ?”Tịch Trí Ngôn nói: “Lục đại đoàn trưởng, một người trưởng thành như tôi còn không biết nói chuyện sao? Vừa rồi sao cậu không ở lại trong đó đi?” Tự mình chạy ra ngoài, bây giờ lại không yên tâm mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Thập Niên 70 Tiểu Kiều Tức tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thập Niên 70 Tiểu Kiều Tức, truyện Thập Niên 70 Tiểu Kiều Tức , đọc truyện Thập Niên 70 Tiểu Kiều Tức full , Thập Niên 70 Tiểu Kiều Tức full , Thập Niên 70 Tiểu Kiều Tức chương mới