Lý Hạo nhìn Trương Manh vừa gặp anh ta thì có phản ứng này, cảm thấy lòng tự trọng của người đàn ông bị sỉ nhục rất lớn, anh ta dùng sức kéo Trương Manh đang nôn mửa lại, mặt mũi đầy vẻ chán ghét nói với cô: “Trương Manh, em bớt lập đền thờ trinh tiết ở chỗ anh đi, đừng tưởng rằng anh không biết em là cái dạng đàn bà gì.
Ban đầu em ngoan ngoãn nghe lời anh không phải vì xem trọng anh, muốn anh ngủ với em à? Làm sao, bây giờ anh mới chạm vào em một chút, em lại dám bày ra cái dáng vẻ này với anh.
Sao thế? Chê anh chưa ngủ với em đúng không?”Trương Manh cắn răng, nghe trong miệng anh ta phun ra những lời cực kỳ khó nghe, cả người cô giống như sắp bốc lửa.
Đến giờ phút này, cô mới biết kiếp trước mình mù mắt như thế nào, thế mà lại xem trọng loại đàn ông như này, còn sinh sống cùng với anh ta mười mấy năm, cô thật sự quá mù.
“Lý Hạo, miệng anh sạch sẽ một chút cho tôi.
” Nghĩ đến anh ta còn đang lôi kéo cánh tay của mình, Trương Manh chỉ cảm thấy càng ghê tởm hơn, dùng sức hất tay anh ta ra.
Lý Hạo bị hất tay lạnh lùng cười: “Miệng anh không sạch sẽ, hay là em dùng lưỡi rửa sạch giúp anh đi.
”Nói xong, anh ta há miệng hôn về phía miệng Trương Manh.
Trương Manh trợn mắt nhìn cái miệng ghê tởm của anh ta hướng về phía mình, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, dù có chết cũng không để anh ta hôn.
Lúc cô chuẩn bị vọt sang bên cạnh lấy khối đá lớn ven đường thì đột nhiên sau lưng cô truyền đến tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ của Lý Hạo.
Cô quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện cái miệng của tên đàn ông cặn bã Lý Hạo đã không thấy đâu, nhìn qua đặc biệt kinh khủng.
“Miệng của tôi, sao không thấy miệng của tôi đâu?” Lý Hạo sờ miệng mình đột nhiên biến mất không thấy, lớn tiếng hét lên.
Trương Manh mở to mắt nhìn Lý Hạo vừa la hét thảm thiết vừa chạy khỏi nơi này, không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.
Lúc cô đang nghi ngờ thì bên người chợt vang lên một tiếng cười lớn, nghe âm thanh quen thuộc này, Trương Manh sao có thể không hiểu, cô vui vẻ xoay người nói với không khí: “Hoàng Thanh Thiên, có phải là cậu đã giúp tôi không?”Cô vừa dứt lời, đột nhiên có một con chồn lông vàng từ trong bụi cỏ nhảy lên tay cô.
“Còn không phải bản đại tiên à? Cái tên không biết xấu hổ kia dám hôn cô, tôi khiến anh ta không có miệng, xem anh ta hôn cô như thế nào.
” Hoàng Thanh Thiên đắc ý nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan, truyện Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan , đọc truyện Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan full , Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan full , Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan chương mới