Trong trí nhớ của Ngụy Diễn, Ngụy Tuần chưa bao giờ nổi giận.Từ bé, anh ta đã nghịch ngợm phá phách, còn Ngụy Tuần tuy chỉ lớn hơn anh ta vài tuổi nhưng luôn nhường nhịn anh ta.
Có lẽ do tính cách tạo thành, vì thế anh chỉ im lặng khi tức giận, chứ chưa từng nổi trận lôi đình.Đây là lần đầu tiên Ngụy Diễn thấy Ngụy Tuần có dấu hiệu nổi nóng.
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn em trai nhà mình, khiến anh ta chợt thấy lạnh cả sống lưng.“Ngụy Diễn, đây là những gì mà họ Ngụy đã dạy em từ nhỏ sao?”Ngụy Diễn vẫn đang đắm chìm trong sự thật không thể tưởng tượng được.
Anh ta bất chấp dấu hiệu nổi giận của Ngụy Tuần, lại tiếp tục nói: “Anh à, em chỉ không hiểu sao anh lại có thể qua lại với cô ta? Rốt cuộc anh thích cô ta ở điểm nào cơ chứ? Xinh đẹp? Trẻ trung? Ngoài kia có vô khối các cô gái còn trẻ trung xinh hơn cô ta đấy thôi.
Anh và cô ta hoàn toàn không phải là những người ở cùng một thế giới, vậy thì sẽ nói chuyện với nhau kiểu gì? Nói chuyện canh tác trồng trọt như thế nào à? Anh lại chẳng phải là chưa từng đến nơi họ sinh sống.
Những người lớn lên ở môi trường đó không giống với chúng ta đâu.”“Ngụy Diễn, anh cho em một cơ hội nữa, ngậm miệng vào đi!”Trong tình huống như này, giọng điệu bình tĩnh như thường của Ngụy Tuần càng khiến Ngụy Diễn rùng mình.
Anh ta nuốt xuống những lời còn lại, rồi quay đầu sang chỗ khác, không nói gì nữa.Ngụy Tuần vứt áo khoác lên ghế sô pha, xoay người đi lên tầng.
Ngụy Diễn nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh trai mình, sau đó đá một phát vào sô pha, hầm hầm rời đi.Anh ta tức anh ách, nhưng biết tính Ngụy Tuần nên không dám nói cho mọi người trong nhà biết chuyện của anh, chỉ có thể chọn cách rủ bạn bè ra ngoài uống rượu, rồi phàn nàn với bạn của mình về chuyện của Ngụy Tuần, có điều đã giấu đi họ tên và đặc điểm của anh.“Dào ôi, thế này thì có là gì? Chẳng phải những chuyện như vậy rất phổ biến sao? Đây chẳng qua là nhất thời nổi hứng, ham muốn che chở trỗi dậy, nhưng một khi cảm giác mới mẻ qua đi, mâu thuẫn sẽ ùn ùn kéo đến ngay.
Cậu tuyệt đối chớ xen vào, cũng đừng phản đối chuyện này.
Nếu anh ta đã chọn yêu đương với người như thế thì có nghĩa là anh ta cảm thấy bản thân rất đặc biệt và cao thượng.
Cậu càng phản đối, anh ta càng cố chấp, khăng khăng chứng tỏ rằng mình không phải loại người tục tằng.
Thế cho nên, cậu không cần phải làm gì hết, cứ ở đó mà xem, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ chia tay nhau thôi.”“Đã là con người thì ai mà chẳng tầm thường, có đúng không? Nào, uống đi, đừng chấp nhặt chuyện đó nữa.”Ngụy Diễn cảm thấy những lời nói này mặc dù không hẳn là đúng, nhưng cũng không phải là không có lí.
Đó chỉ là chuyện yêu đương mà thôi, việc hợp tan là lẽ thường tình.
Thời gian trôi qua, Ngụy Tuần tự nhiên sẽ nhìn ra khoảng cách giữa anh và Lí Mộ.Ngụy Diễn cho rằng Lí Mộ thậm chí còn chẳng có tư cách để hẹn hò yêu đương với Ngụy Tuần.
Về phần anh ta có ghét cô không? Câu trả lời là không.
Anh ta chỉ biết rằng hai người đó thuộc về hai thế giới, mà người của hai thế giới thì làm sao có thể nên đôi?Tuy trong lòng còn bực bội, song Ngụy Diễn vẫn quyết định nghe theo lời khuyên của bạn mình, đó là lẳng lặng theo dõi diễn biến câu chuyện.
Ngụy Tuần ghét nhất là người khác can thiệp vào chuyện của mình, Ngụy Diễn nghĩ lại, đáng ra lúc ấy anh ta không nên nói những lời chọc giận anh.
Chắc không đến mức Ngụy Tuần và Lí Mộ sẽ kết hôn đấy chứ? Ngụy Diễm ngẫm một lát lại cảm thấy buồn cười trước ý nghĩ này.Lí Mộ không biết việc hai anh em trai nhà họ Ngụy đã to tiếng với nhau vì cô.
Hiện tại, cô đang phải đối mặt với một điều phiền não ngọt ngào.
Vương Tư Minh chưa từng yêu đương, trong số những người quen của Lí Mộ, chỉ có bà chủ Tiết Bán Mộng của cô là có vẻ như có kinh nghiệm ở phương diện này.Một ngày nọ, khi Tiết Bán Mộng ghé qua tiệm sách, Lí Mộ đã chân thành nhờ cô ấy chỉ bảo: “Chị Mộng ơi, chị bảo tặng quà gì cho phái nam thì phù hợp ạ?”Ngụy Tuần đi công tác về còn mang cả quà cho cô.
Cô cũng nên đáp lại anh một món quà, ngặt một nỗi lại không biết tặng quà gì.
Điều này đã khiến cô sầu não mấy ngày nay.“Ô, hai người tiến triển được phết!” Tiết Bán Mộng mỉm cười, trêu chọc cô, sau đó cho cô vài gợi ý.Tặng quần áo sao? Lí Mộ cảm thấy mắt chọn quần áo của mình khá dở.
Ngụy Tuần rất chú ý đến cách ăn mặc, nếu món quà cô tặng mà anh lại mặc không hợp, há chẳng phải sẽ làm khó cho anh sao? Bởi lẽ mặc cũng không được, vứt đi cũng không xong, chỉ còn nước để đó cho bụi bám.
Tặng thắt lưng? Cô đã tra ra ý nghĩa của việc tặng thắt lưng.
Nó thể hiện tình cảm hết sức thân mật, không phù hợp để tặng bây giờ.
Tặng đồng hồ? Loại đắt quá thì cô không có tiền để mua, loại rẻ thì lại không xứng với anh.Tiết Bán Mộng nói rằng vậy thì cô ấy cũng không biết nên tặng cái gì.
Lí Mộ nghĩ nát óc, cuối cùng quyết định tặng Ngụy Tuần một chiếc bút máy.
Anh có thói quen dùng bút máy.
Về món quà này, giá tuy đắt một chút nhưng cô vẫn “kham” được, vừa không mang ý nghĩa quá thân mật lại thể hiện được tấm lòng của cô.
Quả là một món quà không thể thích hợp hơn.Lí Mộ hớn hở mang quà đi gặp Ngụy Tuần, nhưng lại thấy anh không vui.
Cô dè dặt hỏi: “Anh có chuyện gì buồn à Ngụy Tuần?”Ngụy Tuần đang nghĩ đến những lời nói của Ngụy Diễn mấy ngày trước, quả thực không ngờ rằng em trai mình lại phản ứng gay gắt như thế.
Anh tự hỏi có phải bản thân đã quá ích kỷ, cuối cùng sẽ làm tổn thương Lí Mộ hay không? Lần này gặp cô, anh không còn cảm thấy vui vẻ thoải mái như trước nữa.Nhìn cô cau mày vì anh, lòng anh lại dịu đi.
Anh không muốn để cô biết những chuyện không vui đó, bèn đáp: “Không có gì đâu em.
Chỉ là gần đây công việc mệt mỏi quá.”Lí Mộ biết anh là người đứng đầu một công ty lớn, thường bộn bề công việc.
Mặc dù cô không rõ anh đang phải đối mặt với áp lực công việc như thế nào, nhưng người có địa vị càng cao thì sẽ có trọng trách càng lớn, chắc chắn anh đang phải chịu đựng những nỗi khó khăn vất vả mà người bình thường không thể hiểu được.Cô bỗng hạ thấp giọng, ra chiều bí ẩn: “Em nói cho anh biết một bí mật nhé!”Ngụy Tuần tò mò ghé tai lắng nghe.
Cô lại gần anh, khẽ nói: “Anh còn nhớ căn nhà trên cây của nhà em không?”Anh gật đầu.
Cô liền nói tiếp: “Thật ra, cả quả núi đó là của nhà em đấy.
Bố em nhận thầu trong bảy mươi năm.
Trên núi có rừng xoài và rừng cao su, hàng năm đều cho thu nhập một khoản kha khá.
Thật ra, em không nghèo như vậy đâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Thắt Lưng Hoa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thắt Lưng Hoa, truyện Thắt Lưng Hoa , đọc truyện Thắt Lưng Hoa full , Thắt Lưng Hoa full , Thắt Lưng Hoa chương mới