Với trình độ diễn xuất cáo đội lốt cừu non của Bạc Diêu Minh hắn đã thành công dụ dỗ để cô có thể ở lại Bạc gia, khuôn viên rộng lớn hàng nghìn ha để tìm lại kí ức đã lãng quên của mình.
Đồng thời còn hứa sẽ mời bác sĩ giỏi nhất về để giúp cô khôi phục lại trí nhớ
"Tôi đồng ý ở lại đây theo như lời chú đề nghị.
Nhưng tôi có thỉnh cầu có được không"
"Em nói đi" chỉ cần cô đồng ý ở lại thì cho dù là chuyện gì hắn cũng sẽ bất chấp
"Tôi muốn gặp chị Mết và gặp chồng tôi một lần nữa.
Tôi sẽ xin phép bọn họ nói với họ rằng chú là người thân trước đây của tôi, để họ yên tâm hơn.
Tôi với Trình Du cũng mới chỉ đính hôn với nhau chứ chưa chính thức trở thành vợ chồng vì tôi vẫn còn vướng bận kí ức của mình"
Nhắc đến những kẻ đã cưu mang và cứu giúp cô hắn lại vô cùng gai mắt và khó chịu.
Bây giờ chấp thuận yêu cầu của cô thì khác nào thả hổ về rừng.
Hắn làm sao có thể đáp ứng được điều đó, ngoài mặt thì hòa hoãn cười nói nhưng bên trong nội tâm đang gào thét dữ dội
"Được, tôi đồng ý nhưng mà bây giờ thì chưa phải lúc.
Còn cô gái đi bên cạnh em thì em khỏi phải lo lắng sẽ có người bố trí cho chị ta ăn ngủ thật tử tế.
Bây giờ cũng muộn rồi em muốn ăn gì không rồi ở lại đây nghỉ ngơi tôi cho người sắp xếp phòng cho em, có gì mai tôi sẽ liên lạc với những người đã cứu giúp em năm năm trước"
Nhìn trời đã tối, lại thấy người đàn ông này đúng là có chút quen thuộc Mễ Chi liền đồng ý ở lại, cuộc sống hiện tại của cô đúng là rất tốt nhưng cô vẫn muốn biết trước đây mình trải qua những gì, ba mẹ mình là ai rồi người thân của mình nữa và quan trọng nhất là tại sao mình lại xảy ra tai nạn
Nhìn những món ăn đẹp mắt và sang trọng lần lượt được bày biện ra trước mắt, toàn là những món lần đầu tiên cô nhìn thấy, theo thói quen liền không nhịn được mà ăn ngon lành, nhìn nụ cười trên môi của Bảo Ngọc đã lâu lắm rồi hắn mới được nhìn thấy khiến Bạc Diêu Minh có chút cảm giác ấm áp, chỉ muốn trói buộc cô phải ở bên cạnh mình
"À ờm, tôi, tôi xin lỗi"
"Không phải xin lỗi, ăn đi.
Em còn muốn ăn cái gì nữa tôi sẽ kêu người làm chuẩn bị cho em"
Cô vội vàng lắc đầu, đồ ăn như vậy là nhiều lắm rồi.
Nhìn cuộc sống sung sướng có người hầu kẻ hạ như vậy đúng là thật tốt, chẳng lẽ trước đây cô cũng sung sướng như vậy sao
…
"Sao, Bạc Diêu Minh cậu đừng có vô lý như vậy nữa được không.
Đến tận cái nơi khỉ ho cò gáy đó.
Chẳng phải trực tiếp kết liễu bọn chúng là xong rồi sao"
"Nếu đơn giản như cậu nói thì liệu tôi có cần phải hao tâm tổn sức như vậy không hả"
"Vậy còn hàng của chúng ta thì sao, không có hàng cho khách kia kìa.
Bạn đang đọc bộ truyện Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang, truyện Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang , đọc truyện Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang full , Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang full , Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang chương mới