- Cháu nói không sai, nhưng theo truyền thuyết người có được con mắt này thì sẽ luôn sở hữu một loại nhãn đồng khác. Olwen nói ra lý lo chính mà cô để tâm đến Phá giới chi nhãn. - Một loại nhãn đồng khác? Alina ngạc nhiên trước lời nói của bà, cô chưa từng nghe qua điều đó trước đây. - Ừm, đúng vậy cụ thể tình huống như thế nào thì bà cũng không biết rõ, chỉ là năng lực của bà có thể mơ hồ nhìn thấy một chút tình huống ở tương lai. Ngừng một lát bà Olwen không muốn nói thêm về việc này nên chuyển chủ đề khác. - Bỏ qua chuyện đó đi, chuyện mà ta đề nghị cháu đã suy nghĩ đến đâu. - Cái này… Alina có chút ngập ngừng. Trong văn phòng làm việc của đội trị an thuộc khu 11 của đảo Ground.
Long và Ngọc đang nói chuyện với người phụ trách nơi đây, một người đàn ông với đôi mắt ti hí trông ông ta không giống một người có dáng vẻ tin cậy đối với chức vụ mà ông ta đang nắm giữ. - Hai người là do Hội Flames cử tới. Người phụ trách nói với giọng điệu ngạc nhiên. - Đúng. Long gật đầu với ông ta. - Trẻ thế, dân mới vào nghề đây à, có làm nên cơm cháo gì không.
Đặc biệt là cậu trai trẻ này. Người phụ trách xem xét hai người còn quá trẻ tuổi ông ta đang nghĩ có phải là Hội Flames đang xem thường vụ án này không.
Đặc biệt là khi thấy Long một thanh niên dáng chuẩn và có khuôn mặt đẹp trai hơn ông ta, lời nói và cử chỉ thì lạnh nhạt và có phần, nói sao nhỉ chắc là tự tin thái quá.
Ông ta đặc biệt nói với Long. - Cậu tên là Long nhỉ, một vị đội trưởng mới lên nhậm chức.
Cậu có chắc là mình không có dựa vào quan hệ để leo lên được chức vụ này đó chứ. Trong lời nói của người phụ trách có ý thăm dò, một số cậu ấm của một số thế gia luôn thích được thể hiện nên đã tìm mọi cách để có một chức vị cao trong các tổ chức Hội.
Rõ ràng là những người như thế thì năng lực cũng chẳng cao bao nhiêu. Cộc.
Long chống cây gậy xuống sàn đứng lên khỏi ghế, khí thế của hắn tỏa ra. - Vị trí đội trưởng của tôi là do thực lực có được, nếu ông nghi ngờ thì có thể không tiếp nhận sự hợp tác giữa Hội Flames chúng tôi và đội trị an mấy người. Lời nói của Long có chút lạnh. Cảm giác được khí thế bức người từ thanh niên này, ông ta cũng có một chút sợ trong lòng.
Sắc mặt của ông ta lập tức biến hóa. - Ha ha, nói giỡn, nói giỡn thôi tôi luôn tin tưởng vào các hội lớn như Hội Flames, đây là tài liệu vụ án mời cậu xem qua.
- Xì! Ngọc ngồi bên cạnh khẽ phát ra một tiếng, đúng là thái độ thay đổi quá nhanh, nhưng cô phát hiện ra ý tứ trong lời nói của ông ta.
Tin tưởng vào Hội Flames chứ không tin tưởng vào năng lực của Long.
Cũng không chờ đợi Long tiếp nhận báo cáo, cô đã chủ động cầm lấy.
Nếu không tên này lại viện cớ hai mắt không thấy sai bảo cô.
Sự thật tuy đúng là thế nhưng lời nói từ miệng tên này nói ra rất khiến cô xúc động muốn đánh người. Nhìn thấy người cầm tài liệu là Ngọc người phụ trách cũng không lên tiếng nói gì.
Vụ án này bên bọn họ cũng không muốn quản tới, chỉ là chết mất vài người thôi cũng không là cái gì quá ghê gớm trên đảo Ground này.
Nói như thế không có nghĩa là đảo Ground cho phép bọn võ giả này chém giết nhau công khai, tất cả phải được diễn ra trong bóng tối.
Nói nôm na là ăn vụng phải biết chùi mép.
Vụ này có một chút rắc rối là thi thể của bọn này phơi bày quá rõ ràng.
Và có một ai đó đang lan truyền một tin tức không mấy vui vẻ khiến cho bọn võ giả cô đơn kia liên tục phàn nàn về phía đội trị an. Một thoáng qua đi Ngọc đã xem xong các báo cáo về hiện trường, báo cáo này cũng gần giống với báo cáo lần trước cô xem ở hội.
Cô đá đá chân của Long ra hiệu. - Tốt! Chúng tôi sẽ nhận vụ này nên mong người của ông của ông phối hợp. Long nói xong đứng dậy đưa bàn tay ra phía ông ta. - Tốt! Chúc cậu nhanh chóng phá án. Người phụ trách cũng đứng lên nắm lấy tay Long. Hai người Long và Ngọc rời khỏi văn phòng đội trị an.
Đợi khi hai người đi khỏi, tên phụ trách không khỏi nhếch môi cười khẩy. - Mấy tên nít ranh, coi chừng bỏ mạng tại đây. Tại nhà xác nơi lưu giữ thi thể của các nạn nhân.
Long yêu cầu pháp y đưa 5 cỗ thi thể ra ngoài cho hắn kiểm tra.
Vụ án này diễn ra được 5 ngày, mỗi ngày một người chết, thời gian diễn ra vụ án thường là vào đêm khuya cho nên đêm nay có thể sẽ có thêm một nạn nhân nữa. Xoạt. Kéo tấm khăn che phủ thi thể ra Ngọc không khỏi xúc động. Ọe! Cô muốn nôn ra hết những gì trong bụng.
Tất cả nạn nhân lồng ngực đều bị mở ra, bên trong trái tim đã biến mất.
Đặc biệt là khuôn mặt của các nạn nhân đều vặn vẹo sợ hãi giống như nạn nhân phải chứng kiến cảnh trái tim của mình bị moi móc ra. - Có vài chỗ xương gãy. Long dùng tinh thần lực xem xét toàn bộ thi thể trong phòng.
Cảm giác được Ngọc vẫn chưa lấy lại tinh thần hắn quay sang hỏi. - Cô ổn chứ, mau qua đây xem trên thân thể họ có vết bầm hay dấu hiệu lạ gì không.
Sẵn tiện thì đối chiếu luôn với kết quả giám định bên pháp y rồi tổng hợp lại nói cho tôi. - Tôi không sao.
Ngọc đang một tay ôm bụng một tay giơ lên ra hiệu mình có thể tiếp tục.
Cô làm theo lời Long nói xem xét thi thể và đối chiếu với kết quả giám định. Một tiếng sau hai người rời khỏi nhà xác đến hiện trường vụ án gần nhất vụ thứ 5.
Các vụ án này đều nằm ở các con hẻm xung quanh ở khu số 11. - Có gì đó không đúng lắm.
- Anh nói không đúng chỗ nào. Lời nói của Long khiến Ngọc hiếu kỳ. - Tại sao nhỉ? Long vuốt cằm tự hỏi, sau đó hắn nói ra suy nghĩ của mình. - Tôi không phải là chuyên gia phá án lắm nhưng vụ này tôi thấy chỉ là rất bình thường, ở trong giới võ giả này khi đánh giết một người võ giả khác đều sẽ để lại dấu vết tỉ như như dựa vào vết thương, vết tích lưu lại nơi chiến đấu thì người ta sẽ suy đoán được hung thủ dùng loại võ công hay dị năng nào.
Trừ khi chủ động xóa mọi dấu tích hay thực lực người này cực kỳ khủng bố. - Cô thấy đó mọi dấu tích đều rất rõ ràng ấy vậy mà bên đội trị an lại không có một suy đoán nào hay cử người tuần tra khu vực thường xuyên xảy ra án mạng này mà trực tiếp đùn đẩy qua bên Ocean vốn là để vụ này chìm hẳn luôn. - Anh cho rằng hung thủ là một kẻ rất mạnh nên đội trị an mới không nguyện ý nhúng tay vào. Suy đoán của Long khiến cho Ngọc đưa ra kết luận. Long không nói gì, hắn chuyển đề tài. - Bây giờ cũng sắp về đêm rồi nhỉ. - Đúng, giờ cũng sắp tối rồi. - Chúng ta sẽ mai phục hung thủ, dù gì thì theo cái quỹ tích gây án không coi ai ra gì kia thì khẳng định tối nay ở xung quanh khu này hung thủ sẽ xuất hiện. Sắc mặt Long lộ ra vẻ chờ đợi.
Ngọc chỉ đành bất đắc dĩ nghe lời hắn, ai kêu hắn là đội trưởng đâu. Đêm khuya tại một con hẻm Khu số 11. Người đi lại trên đường bắt đầu ít dần, Long và Ngọc đang núp bên trên một ngọn cây ven đường. Xào xạt. Làn gió nhẹ thổi qua khiến cây cối một trận lay động, hai người đã ở vị trí này được 4 tiếng. Chờ đợi quá lâu không khỏi khiến Ngọc lên tiếng hỏi Long. - Anh có chắc là hung thủ sẽ ở vị trí này chứ, cái khu số 11 nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, chỉ việc đứng ở cái khu vực này rồi chờ anh dùng tinh thần lực dò quét là có thể bắt được vị trí của hung thủ sao. - Cứ tin tưởng vào khả năng suy đoán và trực giác của tôi, dựa theo quỹ tích gây án thì hung thủ có thể sẽ xuất hiện ở đây. Lời nói của Long rất nhỏ nhưng Ngọc có thể nghe ra sự tự tin trong lời nói đó.
Điều này khiến cô phải nhíu mày. - Anh dở người à, vì cái trực giác và suy đoán có thể của anh mà chúng ta phải ngồi rình ở trên này.
- Sao chúng ta không quay lại gặp cái gã phụ trách đội trị an chứ, dù ông ta không nguyện ý dính vào vụ này nhưng cứ bắt ông ta cử người đi giám sát thì kiểu gì ông ta cũng nể mặt hội cho chúng ta vài tên lính quèn để làm cái hình thức.
Ngọc lại có một nhận thức mới về tên này tự tin, lạnh lùng, khó ưa, giờ còn thêm ảo tưởng.
Cô nghĩ mình kiếp trước đã làm việc ác gì mà bây giờ phải dính tới anh ta. AAA! Một tiếng thét vang lên cách đây khoảng chừng ba bốn con hẻm.
Long và Ngọc quay sang nhìn nhau. - Đến! - Vậy mà đến. - Cô chờ ở trên này, tôi đi xem xét sẽ quay lại. Nói rồi Long nhanh chóng thi triển thuật ngự không của mình lướt vào trong màn đêm. Bị bỏ lại một mình trong lòng Ngọc có chút thấp thỏm, mất đi tên này cô cảm giác bản thân không an toàn. Phá giới chi nhãn, Mở. Lập tức cô mở mắt trái của mình ra.
Mọi cảnh vật xung quanh 360 độ không góc chết nằm trong mắt cô, ngay cả bóng đêm cũng không thể ảnh hưởng tầm nhìn của cô lúc này.
Hiện tại cô đã vận dụng khá thành thục con mắt này, tất nhiên vẫn chưa đạt tới trình độ có thể liên tục sử dụng nó. Yên tĩnh. Sau cú hét vừa rồi thì mọi thứ bây giờ lại trở về như cũ, thậm chí Ngọc cảm thấy nó còn yên lặng hơn. “Khoan” Cô giật mình giờ Ngọc mới để ý là làn da của cô vẫn cảm giác được chút lành lạnh của gió thổi qua cũng thấy được cành lá đang rung động nhưng cô lại không nghe thấy một tiếng động xung quanh nào cả. (Bịch Bịch) “Tiếng tim đập của mình” Ngọc khẳng định tim của mình đang đập rất nhanh nhưng lại không nghe thấy mặc dù cô đã để tay lên lồng ngực, cô thử hé miệng kêu lên một tiếng. ….. Không có âm thanh.
Ngọc hốt hoảng, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên trong tầm nhìn của cô từ phía sau xuất hiện bóng dáng giống như một con nhện với khuôn mặt người lao đến chỗ cô. Phá giới chi nhãn, Dịch chuyển tức thời. Ngọc vận dụng con mắt của mình, chớp mắt cô đã xuất hiện phía bên dưới cái cây..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!