Hai bóng người lần lượt xuất hiện trước mặt nhóm của hội Flames đó là Mạc và Thanh.
- A! chú với con chim đó phân ra cao thấp chưa.
Người hỏi Mạc là Ngọc Nhi, cô hơi tò mò về kết quả cuộc chiến.
Mạc hơi bất ngờ khi gặp những con người này, ông chiến đấu với con chim kia quá hăng hái nên không để ý nhiều đến xung quanh.
- À thì nó đã bỏ đi rồi, không phân ra được cái cao thấp.
Mọi người ở đây cũng không hứng thú lắm về kết quả chiến cuộc của ông, ai nấy đều mang trên mặt một nét phiền muộn.
Thanh đi đến chỗ này là để xem mọi người có nghĩ ra được biện pháp nào không nhưng khi cô đi đến đây thì cũng không biết phải mở lời như thế nào.
Nhìn từ phương diện nào thì tình huống này sẽ phải bỏ lại một bộ phận người còn sống ở lại.
Đó chỉ là suy nghĩ mang tính lạc quan thôi, cái kén kia mà thăng cấp thành công thì với sức mạnh của nó, chỉ là đi ra phạm vi 30 km ngoài thành phố vẫn chưa là an toàn.
- Anh Ngô Cường!
- Hả! Sao vậy Long?
- Anh có kỹ năng dị năng nào có thể nhanh chóng làm một lối đi cực lớn dưới lòng đất.
Sương mù vốn không thể thẩm thấu xuống mặt đất để làm chúng ta mất phương hướng được nên anh chỉ cần tạo ra một lối đi đủ tốt đủ rộng là mọi người ở đây sẽ nhanh chóng đi khỏi thôi.
Trước giờ chỉ huy Thanh vẫn cho người đào cái hầm để thoát đấy thôi.
Nghe được lời của Long nét mặt của mọi người ở đây trở nên hứng khởi, riêng Ngô Cường thì đang không ngừng lấy tay vuốt râu dưới cằm của mình.
Nhìn thấy bộ dạng của Ngô Cường mọi người thu lại cảm xúc và chờ đợi, lỡ như anh ta nói mình không có kỹ năng kiểu đó hay là không thể làm được như lời của Long thì sao.
Không ai dám nghĩ tiếp.
Mấy người ở đây cũng không phải là một kẻ máu lạnh vô nhân tính, dù sống trong giới võ đạo, dị năng từ nhỏ nhưng mà họ cũng được giáo dục theo những tư duy của con người hiện đại chứ cũng không phải cứ chém giết, dùng quyền thế ép người.
Ừ thì người cũng có người này người kia nhưng mà trong đám người họ không có ai có thể thấy chết mà không cứu.
Clap!
- Có thể!
Ngô Cường vỗ tay, anh nói ra hai từ mà mọi người ở đây ai cũng mong chờ.
Lập tức đám người vỡ òa trong hưng phấn.
A A A
- Có thể tiến hành ngay bây giờ không?
Thanh đã không kìm nén được cảm xúc của mình mà hối thúc Ngô Cường.
Anh cười với cô.
- Ngay bay giờ, cô đưa tôi đến vị trí đường hầm của các cô đi, tôi sẽ mở rộng nó một cách nhanh nhất, đảm bảo đủ chỗ cho mọi người cùng nhau thoát ra.
Đây là những lời mà Thanh muốn nghe, ngay lập tức cô xoay người bay về phía lối vào đường hầm, Ngô Cường và những người khác cũng lập tức theo sau.
….………………………………
Rít!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ầm! Ầm!
Đứng ở bên ngoài thành phố cách rìa của sương mù đen 10 km.
Nhóm người còn sống sót trong cứ điểm đang liên tục bỏ chạy khỏi khu vực này.
Đã 24 giờ kể từ khi tất cả bọn họ đi vào đường hầm siêu lớn mà Ngô Cường tạo ra.
Đây cũng là thời điểm mà theo tính toán của họ sương mù đen sẽ lấp đầy khoảng không bên trong thành phố Cherno, cũng chính là lúc mà cai kén to đấy hoàn thành xong quá trình thăng cấp vương giả của mình.
Bọn họ có thể nhanh chóng thoát ra, một mặt là nhờ cái đường hầm siêu lớn mà Ngô Cường tạo ra, mặt khác thì thể chất của những người còn sống ở cứ điểm cũng không phải là thể chất của một con người bình thường, tất cả con người sau khi chịu dị biến toàn cầu thì cơ thể đã được cường hóa lên rất nhiều lần, trong số đó cũng có rất nhiều dị năng giả đạt đến cấp độ tinh anh, nên việc họ có thể nhanh chóng di chuyển ra khỏi thành phố trong vòng 24 giờ là điều hết sức bình thường.
- Mọi người cố gắng lên nữa nào, chúng ta vẫn chưa an toàn đâu.
Thanh bay trên đỉnh đầu mọi người, cô đang làm nhiệm vụ duy trì trật tự và đốc thúc đám người này.
Cô đưa ánh mắt về phía thành phố sương mù đen kia.
Gần một triệu người trong cứ điểm nhưng bây giờ chỉ còn lại gần 600 000, đa số họ đã bị giết trong cuộc chiến phòng thủ với 7 triệu đầu Undead.
Nhóm người của hội Flames.
- Nó đang tức giận?
Hoa cảm nhận được sự phẫn nộ trong tiếng rít gào đó.
Nghe Hoa nói vậy Barrett lập tức nói.
- Tất nhiên rồi, tỉnh dậy thì thấy đám người mà nó nuôi nhốt không còn, đặc biệt là một tên thuộc hạ cấp chiến tướng của nó đã bị hạ sát, cộng với hàng chục con cấp đại chủ bị giết chết.
Em thử nói coi nếu là em thì có tức không.
- Nó sẽ không đuổi đến đây chứ, giờ nó đã hoàn thành xong việc tiến giai của mình?
Lâm có chút lo sợ, nếu con vương giả kia bay thẳng tới đây thì ai trong số họ có thể chống đỡ nổi.
Bụp!
Long cắm cây trọng kiếm mới toanh của mình xuống đất, có vẻ là cậu vẫn chưa luyện hóa nó xong nên vẫn chưa thu nhỏ kích thước của cây kiếm lại được.
Cậu nói
- Sẽ không! Nó sẽ không dám ra khỏi màn sương đen đó đâu, chí ít là bây giờ.
- Tại sao?
Những thành viên trong nhóm cũng không khỏi thắc mắc về lời nói của Long.
- Ha ha! Bởi vì ở nơi này không chỉ có một vương giả.
Người nói là Ngô Cường, sau khi anh nói dứt câu giống để chứng thực lời nói đó, một cỗ khí tràng cực mạnh từ phía trước mặt đám người tỏa ra, cỗ khí tràng này tuy không có chủ đích nhắm vào mọi người ở đây nhưng ai nấy cũng đều cảm giác được áp lực.
Mọi người ngẩng đầu lên trời thì thấy có một ông bác tuổi chừng 50 tuổi, trên người mặc một bộ võ phục màu đen mang phong cách hiện đại, đang từ trên trời đáp xuống dưới này, theo sau lưng ông là Thanh.
Mọi người suy đoán có lẽ là người quen của của cô ấy.
Ông bác thu khí thế của mình lại, hai chân đạp đất, hai tay chắp sau lưng, ngực ưỡn ra trước, hơi nhấc cằm, ánh mắt thì nhìn mọi người với hàm ý.
Bác đây xuất hiện có ngầu không.
Mọi người nổi lên một suy nghĩ
“Làm màu”
Nghĩ là nghĩ như vậy thôi nhưng mọi người ở đây cũng không dám vô lễ.
Bạn đang đọc bộ truyện Thế Giới Dị Biến tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thế Giới Dị Biến, truyện Thế Giới Dị Biến , đọc truyện Thế Giới Dị Biến full , Thế Giới Dị Biến full , Thế Giới Dị Biến chương mới