Nhìn dáng vẻ Chu Thanh Lạc trịnh trọng tính tiền với hắn, câu nói 'Quần
lót hơi chật' đến mép rồi nhưng Tống Lăng không dám nói ra.
Hắn sợ rồi.
Hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người nào đó đã phí hết
tâm tư để chui vào lòng hắn, giờ đến cả cái quần lót cũng phải tính toán với hắn.
Hắn thôi cười, sau vài giây yên lặng thì bực mình thoả hiệp đi tới trước bàn ăn.
Tống Lăng nhìn các món ăn thường ngày nóng hổi trên bàn đến xuất thần, hắn đói quá đi.
Vì truyền máu cho Tống Cẩm Dịch, đồ ăn của hắn cũng phải tính toán tỉ mỉ, tuy là sơn hào hải vị nhưng lại như nhai nến.
Chu Thanh Lạc: "Nhanh ăn đi."
Tống Lăng cầm bát đũa lên, vùi đầu ăn cơm, không nói lời nào. Chu Thanh Lạc cầm máy tính bảng lên bắt đầu vẽ tranh.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người đều không nói gì cả, chỉ chú tâm làm việc của mình, rõ ràng hai người mới biết nhau không lâu, nhưng bầu không
khí yên lặng này không hiểu sao lại rất hài hoà.
Mây đen bên
ngoài đến rồi lại đi, đi rồi lại đến. Mưa tháng sáu, mưa rồi lại tạnh,
tạnh rồi lại mưa. Khác với gió táp mưa gào bên ngoài, trong phòng lại
giống như một tháp ngà voi(*), êm đềm dễ chịu.
(*) 象牙塔: Ý chỉ siêu thoát hiện thực xã hội, rời xa sinh hoạt đời thường, ở ngoài mộng cảnh.
Tống Lăng cơm nước xong thì bưng bát đũa vào bếp, lúc này Chu Thanh Lạc mới
ngẩng lên nhìn hắn, tỏ ra sự rộng rãi của chủ nhà: "Để đó đi, lát nữa
tôi rửa cho."
Phòng bếp của nhà Chu Thanh Lạc tuy nhỏ nhưng lại
được quét dọn rất sạch sẽ, máy hút mùi và bệ bếp như mới, hoàn toàn
không thấy được vết tích nơi này vừa mới được làm một bàn đồ ăn lớn.
Tống Lăng tự giác rửa bát.
Chu Thanh Lạc cũng không khách khí, cúi đầu tiếp tục vẽ.
Cậu chợt phát hiện ra hiệu suất của cậu khá cao, chỉ trong chốc lát đã vẽ
được mấy trang, nếu không phải cái máy tính bảng second-hand này quá
lag, cậu còn có thể vẽ nhiều hơn một trang nữa.
Không biết từ lúc nào Tống Lăng đã đứng trước mặt cậu, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chu Thanh Lạc vội vàng giấu đi, mặt không vui: "Rình trộm đáng xấu hổ."
Tống Lăng: "Cậu cũng kí hợp đồng với mạng Ngôi sao manhua hả?"
"Cũng gì? Còn ai nữa?"
Tống Lăng dừng một chút, không trả lời câu hỏi này, "Bút danh của cậu là gì?"
"Đương nhiên tôi không thể nói cho anh rồi."
Tống Lăng cười, "Chu Thanh Lạc, cậu cảm thấy nếu như tôi muốn biết sẽ không thể biết sao?"
Chu Thanh Lạc nhớ tới miêu tả của hắn trong tiểu thuyết, bất kì tường lửa
nào trước mặt hắn cũng trở nên trong suốt, kết hợp với sự thật hắn chỉ
mất mười phút để bẻ khoá background nền tảng ship đồ ăn, Chu Thanh Lạc
vô thức che thật kĩ máy tính bảng của mình, "Đừng như vậy, anh là người
đàng hoàng mà."
Tống Lăng: "Tôi sẽ khen thưởng cho cậu để lên bảng xếp hạng, lên bảng khen thưởng ở trang chủ luôn."
Chu Thanh Lạc lắc đầu: "Đừng, bảng khen thưởng ở trang chủ là vị trí của đại thần 'Lời thề'."
Nói đến đại thần 'Lời thề' đứng đầu bảng của web này, Chu Thanh Lạc rất bội phục hắn, phong cách manhua của hắn vô cùng duy mỹ, tình tiết ấm áp
nghệ thuật, mỗi một tác phẩm đều nhận được sự tung hô của rất nhiều độc
giả, nói là có giá trị nghệ thuật.
Mà cậu vẽ kiểu manhua mất não
thường ngày, hài hước mo lei tau(*), vô số lần bị độc giả đả kích là
manhua ăn liền, không có chiều sâu, không có hồn.
(*) Mo lei
tau: Một kiểu hài nhảm, dạng thành ngữ của Quảng Đông, đầy đủ là Vô Li
Đầu Khào. Tức chỉ những việc không đầu không đuôi, hết sức vô lý, vô căn cứ, rất khó hiểu. Đây còn là một trào lưu của đầu thập niên 90 tại
HongKong. Ý chỉ việc cố ý đưa những sự vật hiện tượng hoàn toàn chẳng
liên quan gì tới nhau nhưng lại được kết hợp một cách kỳ diệu tạo ra sự
thú vị và vô cùng hài hước (Ví dụ như phong cách phim của Châu Tinh Trì)
Cũng không phải Chu Thanh Lạc không thể vẽ những thứ có chiều sâu, nhưng cậu là một người mới, vừa mới ngoi lên đã bày tỏ ôm ấp tình cảm, đoán chừng sẽ bị đa số độc giả chửi là đạo đức giả.
Nói về vẽ tranh, Chu Thanh Lạc biến thành một người nói nhiều, nói về 'Lời thề' với Tống Lăng.
"Tác phẩm của 'Lời thề' có giá trị nghệ thuật, thích hợp với kiểu độc giả có phương thức suy nghĩ khá là... duy mỹ như anh, anh có thể đọc qua một
chút."
"Đọc không hiểu."
"Anh đọc rồi à?"
Tống Lăng mím môi, không nói lời nào, dường như không muốn nhắc tới.
Chu Thanh Lạc không để ý tới con ngươi của Tống Lăng đang dần dần tối lại, tiếp tục tán gẫu.
Cậu hâm mộ 'Lời thề' không phải vì kĩ thuật hội hoạ của hắn, mà là fan của hắn.
Chu Thanh Lạc bùi ngùi: "Phải nói thật là fan của 'Lời thề' giàu lắm, đặc
biệt là cái người có ID '.' đó, thổ hào dấu chấm nhỏ nổi tiếng của mạng
Ngôi sao, bộ nào của 'Lời thề' hắn cũng khen thưởng hơn mấy vạn tệ,
quanh năm đều ngự ở bảng khen thưởng. Chậc, thật hâm mộ, cùng là fan mà
người ta chỉ cho tôi một chục thôi."
Tống Lăng yên lặng quá lâu, Chu Thanh Lạc mới ý thức được mình nói quá nhiều với hắn, tựa như bày tỏ hết với người kia.
Mà biểu cảm của người lắng nghe phức tạp, dường như đang có nỗi lòng, ánh mắt cũng dần lạnh như băng.
Chu Thanh Lạc yên lặng ngậm miệng.
Chẳng lẽ Tống Lăng và đại thần 'Lời thề' kia có cái gì đó?
Đợi đã, kế hoạch huỷ diệt thế giới của Tống Lăng trong tiểu thuyết có tên
là 'Kế hoạch lời thề', bạch nguyệt quang tên là Giang Thời Ngạn, chẳng
lẽ đại thần manhua 'Lời thề' đó chính là Giang Thời Ngạn?
(*) Từ 'Lời thề' (shìyán) và Thời Ngạn (shíyàn) phát âm giống nhau.
Không trùng hợp như vậy chứ!
Bản thân mình lại có kĩ năng giống với bạch nguyệt quang? Lại giống với bạch nguyệt quang hơn rồi?
Chu Thanh Lạc vô cùng u oán nhìn về phía Tống Lăng.
Tống Lăng: "Sao mặt cậu nhìn cứ như bị bắt gian trên giường thế?"
Đang lúc bầu không khí dần trở nên lúng túng, Chu Thủ Lâm trở về, "Nào nào, ăn dưa hấu giải nhiệt thôi."
Chu Thủ Lâm bổ dưa hấu ra, vừa đặt xuống đĩa, điện thoại của Chu Thanh Lạc đã 'tinh' một tiếng.
[. chuyển cho bạn 10000 tệ]
Chu Thanh Lạc nhìn dấu chấm nhỏ này, trong đầu nghĩ quả nhiên là người càng lắm tiền thì biệt danh lại càng đơn giản.
Nhìn fan lớn của đại thần 'Lời thề' đó cũng là dấu chấm nhỏ, tâm tình Chu Thanh Lạc phức tạp.
Chu Thanh Lạc đang nghĩ ngợi linh tinh nhìn Tống Lăng, cậu cầm điện thoại ngẩn người.
"Lần đầu tiên thấy cậu nhận tiền mà do dự như vậy."
Chu Thanh Lạc lấy lại tinh thần, chưa bấm nhận, "Nhiều tiền quá, tiền xe lúc nãy nhiều nhất cũng chỉ 50 tệ thôi."
Tống Lăng lấy điện thoại từ tay cậu, bấm nhận tiền.
Chu Thanh Lạc: "?"
Tống Lăng đẩy màn hình tới trước mặt Chu Thủ Lâm, "Cơm chú làm rất ngon, thật đó ạ."
Chu Thủ Lâm vừa muốn phản bác, nhưng nhìn đến nồi cơm điện đã trống không
và chén đĩa chỉ còn lại chút nước canh thì không nói được gì, gãi đầu
mặt ngại ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!