Lời của Tống Lăng vừa dứt, tiếng ho khan đã thi nhau vang lên.
Câu này đến cả chó cũng có thể ngửi được mùi mập mờ, ở nơi đám người có dây thần kinh hóng hớt phát triển nghe được, đã có thể tưởng tượng ra mấy
vở kịch dây dưa.
Chu Thanh Lạc cảm thấy bản thân mình có chút xui xẻo, tại sao lúc mình xấu mặt, Tống Lăng lại luôn xuất hiện vậy, sau đó chứng kiến được toàn dáng vẻ kì quái của cậu.
Không phải hắn vừa mới lên sao, còn chưa ngồi nóng đít đã đi xuống rồi?
Đói lắm hả?
Có điều cậu đã nhìn bao nhiêu chuyện ở đời, tình cảnh càng loạn, càng không thể hoảng.
Cậu hồi phục một chút tâm tình, sửa lại biểu cảm, như một người chưa từng
có chuyện gì đứng về phía trước, cười vô cùng chuyên nghiệp.
Sự lúng túng của người trưởng thành đã lưu lại trong quá khứ, dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Không biết phải trả lời thế nào, vậy thì phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chu Thanh Lạc vô cùng chuyên nghiệp đẩy bữa sáng đến, "Bữa sáng của ngài được rồi ạ, để ngài đợi lâu rồi."
Tống Lăng lắc đầu, "Vậy mang lên đi."
Nói xong, hắn thong thả bước về phía thang máy.
Chu Thanh Lạc không hiểu Tống Lăng đã xuống rồi, sao không tự bưng lên đi, kiểu gì cũng bắt cậu đi một chuyến nữa.
Nhưng người đi làm thường có nhiều việc khó xử, cậu không thể làm gì khác hơn là bưng khay đồ ăn đi theo sau lưng Tống Lăng, nhắm mắt theo đuôi.
Thôi Tử nói đã đặt một lượng lớn ly cối trống, bảo cậu vẽ lên ly cối một
chút, lúc nào đống ly cối này tới, cậu sẽ tập trung vẽ, không cần phải
phục vụ ông trẻ này nữa.
Hai người vừa đi khỏi, Triệu Thành đã
huých tay Lý Lộ, "Lộ Lộ này, nãy Thanh Lạc mắng Tống Lăng, dáng vẻ có
giống em mắng anh không?"
Lý Lộ gật đầu: "Hơi hơi."
Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Có lẽ hai người bọn họ có chuyện gì đó."
Triệu Thành: "Tống tiên sinh cũng không phải kiểu người mơ hồ đến mức tìm thế thân đâu nhỉ, Thanh Lạc cũng không hiểu rõ về đàn ông cho lắm."
Lâu Dương: "Nhưng Thanh Lạc cũng là đàn ông mà."
Triệu Thành: "..."
Lý Lộ cười lạnh, nhìn về phía Triệu Thành.
Nhìn vẻ mặt của Lý Lộ, trong lòng Triệu Thành yếu ớt: "Lộ Lộ, gì, gì vậy em?"
Lý Lộ: "Nếu để em biết em nhìn giống với bạn gái cũ của anh, anh sẽ chết chắc."
Triệu Thành hoang mang, "Vừa rồi em còn rất rộng lượng cơ mà, giải thích với Thanh Lạc có thể chỉ thích một kiểu sao?"
"Muốn thích một kiểu thì anh đi tìm người khác đi, đừng có tìm đến tôi nữa!"
Triệu Thành: "..."
Lâu Dương: "..." Tình yêu khó khăn quá, hắn không có bạn gái tuyệt đối không phải là lỗi của hắn!
*
Chu Thanh Lạc đi sau lưng Tống Lăng, đang nghĩ làm sao để giải thích với Tống Lăng ba câu đảo ngược tức giận tồi tệ vừa rồi.
Ngộ nhỡ Tống Lăng khiếu nại với Thôi Tử, cậu bị phê bình là chuyện nhỏ thôi, bị trừ lương thì phải làm sao?
Trước đây tim Chu Thanh Lạc không tốt, vẫn luôn bình tĩnh, không thích phát
cáu, càng không thể thật sự tức giận. Cho dù sếp có bùng nổ linh cảm gọi điện thoại lúc hai giờ sáng bảo cậu sửa tranh, cậu cũng không so đo.
Nhưng nhìn thấy Tống Lăng, cậu lại giận không có chỗ nào phát tiết.
Chu Thanh Lạc không nghĩ ra, cuối cùng rút ra một kết luận —
Mà Tống Lăng quá thiếu đánh đi vào thang máy trước, còn tri kỉ chặn cửa thang máy giúp cậu.
Chu Thanh Lạc bước vào thang máy mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Ở tình huống này đều là nhân viên giúp khách hàng nhấn nút, chặn cửa thang máy, giờ sao lại đảo ngược như vậy?
Cậu vừa mới mắng Tống Lăng một trận, Tống Lăng làm vậy, lại có ý lấy ân báo oán.
Chu Thanh Lạc có chút áy náy: "Cảm ơn anh."
Tống Lăng im lặng, khoé miệng lộ ra nụ cười, thoải mái nhìn cậu.
Chu Thanh Lạc: "?"
Trong thang máy chỉ có hai người quá lúng túng, lại còn nhìn chằm chằm như vậy nữa...
Có lẽ Tống Lăng không biết hai từ "lúng túng" viết như thế nào.
Phải nói chút gì đó để hoá giải triệu chứng ung thư lúng túng của cậu.
"Xin lỗi về vừa rồi ạ, tôi đã doạ anh rồi, cho nên mới nói chuyện lớn tiếng như vậy."
Tống Lăng chậm rãi thay đổi tư thế, ngân dài giọng nói: "Linh đồng chuyển thế nổi giận, quả nhiên không thể khinh thường."
"..." Chu Thanh Lạc ho khan mấy tiếng che giấu sự lúng túng, "Bọn tôi đùa thôi."
Tống Lăng cười nhạt, quan sát cậu một lượt, "Không ngờ đạo trưởng của chúng ta lại thân mềm người dẻo như vậy."
Lửa giận trong lòng Chu Thanh Lạc lại bùng lên, cậu cố gắng không nghiến
răng nghiến lợi, "Cà phê lạnh rồi, hay là anh uống một hớp luôn đi?"
Tiếp đó im miệng.
Tống Lăng mím môi, kiềm chế cong khoé miệng lên, "Chu Thanh Lạc, lúc tan làm thì hung dữ muốn chết với tôi, sao giờ đi làm lại ngoan ngoãn thế hả?"
Chu Thanh Lạc khẽ thở dài một hơi, người chưa từng bị xã hội vùi dập như
Tống Lăng sẽ không hiểu quan hệ vi diệu giữa khách hàng và nhân viên
trong công ty.
Chu Thanh Lạc: "Khách hàng chính là thượng đế mà."
Tống Lăng giơ tay đặt lên đỉnh đầu Chu Thanh Lạc, tóc mềm bông cào vào lòng
bàn tay hắn có chút buồn, hắn lại không nhịn được mà xoa một cái.
Chu Thanh Lạc: "?"
Cậu đang muốn phản kháng, Tống Lăng đã dời tay đi, nghiêm túc nói: "Nãy cậu tức đến nỗi dựng cả tóc lên."
Da đầu Chu Thanh Lạc tê dại, cậu cảm thấy mình giống một con chó, hết việc canh cửa rồi, không hiểu sao lại bị người ta vuốt một cái, người kia
còn là sếp của chủ nhân, không thể cắn.
Cậu lắc lắc tóc tỏ vẻ phản kháng.
Sau khi lắc xong thì cảm thấy mình lại càng giống chó hơn.
Chu Thanh Lạc: "Anh nhìn nhầm rồi, đó thể hiện cho linh hồn bất khuất."
Tống Lăng nhìn tóc mái của cậu bay theo gió, không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Chu Thanh Lạc, tôi và cậu thật sự có chút quan hệ nào không?"
Chu Thanh Lạc giơ khay, mỉm cười chuyên nghiệp, "Có chứ ạ, quan hệ giữa khách hàng và nhân viên quán."
"Không có quan hệ nào khác à?"
Chu Thanh Lạc không biết Tống Lăng nghe được bao nhiêu, cậu lại hi vọng
Tống Lăng nghe được hết, biết được cái thân phận thế thân này của mình,
không hề muốn lên chức một chút nào, an phận thủ thường, nhưng cũng thật sự hi vọng hắn có thể buông bỏ chấp niệm, thoát khỏi tâm ma thì tốt
hơn.
Chu Thanh Lạc vừa muốn mở miệng nói, không ngờ đã bị Tống Lăng giành trước.
Chỉ thấy hắn ung dung thong thả, dường như còn rất tủi thân, "Tôi cũng đã gửi card cho cậu rồi mà."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!