Tống Lăng còn đang trò chuyện đêm khuya, hơi thở Chu Thanh Lạc đã đều
đều, cậu nằm nghiêng người, ngực lên xuống theo tiếng hít thở đều.
Tống Lăng không nhịn được mà giơ tay lên, mô tả đường nét của cậu trong không khí.
Chu Thanh Lạc ngủ rất ngoan, trên vầng trán sáng bóng có đỉnh mỹ nhân xinh
đẹp, xương lông mày dài vừa phải, lông mi dài yên tĩnh che mí mắt và
sóng mắt dao động của đôi mắt hồ ly kia, đuôi mắt cậu rất dài, còn xếch
lên, ở cuối còn có một nốt ruồi nho nhỏ.
Đỉnh mỹ nhân
Ai cũng nói người có nốt ruồi ở đuôi mắt rất mềm lòng, người này cũng mềm lòng thành cái dạng gì rồi.
Mũi cậu rất cao, môi đầy đặn, còn có môi châu nhỏ xinh, hay mím môi cười,
cho dù ngủ cũng giống như đang cười. Cả người ngoan ngoãn như một chú
thỏ tươi sáng ấm áp, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn yêu
thương cậu, muốn dâng cả thế giới cho cậu, muốn giấu cậu đi, hung ác bắt nạt cậu, chiếm cậu làm của riêng.
Môi châu
Tống Lăng luôn khó ngủ, giờ đây lại yên bình, hiếm khi thấy cơn buồn ngủ ập
tới, hắn lại có chút luyến tiếc mà chìm vào giấc ngủ.
Chu Thanh Lạc không biết mơ thấy gì, hừ một tiếng mềm nhũn, trở mình đối mặt với hắn.
Người này không biết đang mơ thấy cái gì, ôm chăn cười nhẹ, dáng vẻ như thể không làm chút gì cấm kị thì thật có lỗi với cậu.
Ánh mắt Tống Lăng trầm xuống, thân thể cứng lên mấy giây, sau đó hắn cam chịu thở dài, xoay lưng về phía cậu.
Vẫn là đi ngủ đi, ngủ kiểu này tốt hơn đấy.
*
Một đêm không mộng mị.
Hai người bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức giống như chơi máu gà.
"Tin tốt lành! Tin tốt lành!"
"Một ngày mới bắt đầu rồi!"
"Dậy muộn một phút, kiếm ít hơn một tệ!"
"Dậy sớm hơn một phút, kiếm nhiều hơn hai tệ!"
Giọng nam trung trầm mạnh phát lên rồi còn có thêm vũ khúc DJ.
"Tiến tới tiền! Tiến về phía trước!"
(*) Tiền 钱 và phía trước 前 là hai từ đồng âm.
"Cố gắng kiếm tiền, thay đổi số mệnh!"
Tống Lăng chợt ngồi dậy trên giường, mơ màng mở mắt ra, ngẩn ngơ ngồi trên giường.
"Bật dậy trong bệnh tật hấp hối, hôm nay lại kiếm được mấy tệ, rời giường
sớm một chút nhận lấy tiền bạc, nghìn bạc tiêu tan lại trở về."
Tống Lăng: "..."
Chuông báo thức nghe như quảng cáo ở quán đồng giá hai tệ bên lề đường, hắn
tưởng là mình đang trên đường lớn, theo bản năng còn nhìn quanh.
Chu Thanh Lạc đã thức dậy mặc quần áo tử tế, trong miệng còn hát theo: "Nghìn bạc tiêu tan lại trở về, lại trở về."
Tống Lăng cạn lời nhìn cậu.
Chu Thanh Lạc mới nhận ra là còn có Tống Lăng, cậu vươn tay tắt chuông báo
thức, cười nói: "Xin lỗi nha, tôi không quen trong phòng có thêm một
người."
Tống Lăng: "Chu Thanh Lạc à, hôm nào cậu cũng rời giường như thế này hả?"
Chu Thanh Lạc có chút đắc ý, "Sao hả? Có phải rất nâng cao tinh thần không? Tôi đặc biệt hỏi chủ cửa hàng đồng giá hai tệ giúp tôi thu lại đó, cảm
động không?"
Tống Lăng nghiêm mặt mấy giây, lại nằm thẳng ra,
ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc ong ong vang dội, giờ bên tai hắn toàn là tiếng chuông báo thức đầy ma tính kia.
Tống Lăng: "Hôm nay là cuối tuần, giờ mới bảy giờ, Tiêu Tả và bạn gái nó có thể mới ngủ thôi, ai mở cửa nhà để xe cho cậu?"
Chu Thanh Lạc: "Tôi liên lạc với anh ta rồi, tôi đến nhà anh ta lấy, cô giúp việc bên đó đưa cho tôi."
"Ngủ thêm lát nữa đi."
Chu Thanh Lạc nghĩ đây là lần đầu tiên Tống Lăng bước chân vào xã hội, nên
vô cùng bao dung với hắn nói: "Anh làm quen dần đi, dù sao thì mấy thói
quen xa hoa dâm dật của anh nếu thay đổi với nhịp điệu nhanh như vậy thì không thích ứng được."
Lần này Tống Lăng hoàn toàn tỉnh táo, "Thói quen gì của tôi cơ?"
Chu Thanh Lạc nhớ lại cách dùng từ của mình, cười ha hả, "Ý tôi là từ xa
hoa đến tằn tiện rất khó khăn, coi như là anh mới bước vào xã hội, phải
bước từng bước từng bước."
Tống Lăng lười biếng chuyển động cổ xuống, nhìn chằm chằm Chu Thanh Lạc cười cười không rõ ý tứ.
Chu Thanh Lạc: "?"
"Xa hoa dâm dật có quán tính."
Chu Thanh Lạc vừa nghe người nào đó kéo dài giọng, còn tận lực tăng thêm
một chữ bậy, cậu cũng biết cái đề tài này không nên tiếp tục nữa.
Cậu liếc mắt, mặc quần áo tử tế đi vệ sinh cá nhân.
Trêu chọc Chu Thanh Lạc đôi câu, Tống Lăng tức cười tiến vào, hoàn toàn
không buồn ngủ nữa, và Tống – ngu ngốc – Lăng sau một thời gian đấu
tranh cũng đã rửa sạch đi ra cửa.
Chu Thủ Lâm đã đi chợ thức ăn
chọn nguyên liệu nấu ăn tươi từ rất sớm, đồ ăn sáng còn nóng ở trong
nồi, Chu Thanh Lạc và Tống Lăng bưng ra là có thể ăn.
Bánh bò đường đỏ kèm cháo bí đỏ, trứng luộc với sữa ấm, hai người ăn một lúc là xong rồi.
Chu Thanh Lạc nhìn Tống Lăng đang ăn nhiệt tình, tò mò hỏi: "Tôi hỏi anh một chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!