Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 11: Chương 11:


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Song, song, song tu?
 
Quản gia cứng đờ người.
 
Song tu mà cô gái này nói là song tu mà ông đang nghĩ sao?
 
Tài xế cũng có vẻ mặt khiếp sợ như quản gia.
 
Chỉ có Yến Hoài vẫn hờ hững như trước, mắt nhìn về phía trước, ngón tay ấn nút ngay cửa sổ xe, lạnh giọng bảo: “Lái xe.”
 
Cửa kính xe chầm chậm nâng lên, Khanh Hoan hơi khổ sở: “Anh đang ghét bỏ tôi sao?”
 
Quản gia chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi.
 
Cố ý nhìn lại thiếu gia nhà ông lần nữa.
 
Không sai!
 
Vừa xấu vừa tàn tật, lớp ngụy trang vẫn còn nguyên.
 
Nhìn thấy người đẹp trong xe không nói lời nào, còn muốn ngồi trên linh thú rời đi, Khanh Hoan cắn răng, dùng ngón tay trắng nõn đè cửa kính xe đang nâng lên, rồi bước theo xe: “Tôi biết tôi trông không đẹp lắm, cũng tương đối nhỏ yếu.”
 
Khanh Hoan cảm thấy nếu cô muốn song tu với người ta thì phải thẳng thắn, thành khẩn một chút nên nói hết những khuyết điểm bên trong lẫn bên ngoài cho người ta biết. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Nếu không thì không được lừa tu sao?
 
Cô không biết sự thành khẩn của cô khiến người ta chấn động cỡ nào.
 
Cằm quản gia rơi xuống, ông trừng mắt nhìn cô gái gầy yếu trông như hoa sen trắng nhưng lại dùng tay không để đè cửa sổ xe được chỉnh sửa theo tiêu chuẩn phòng vệ quân sự quốc tế.
 
Cô gọi cái này là nhỏ yếu à?
 
Thế nếu cô mạnh hơn một chút thì có phải muốn quật ngã Ultraman không?
 
Cuối cùng Yến Hoài cũng dời mắt sang người Khanh Hoan nhưng vẫn không để ý cô, đôi môi mỏng giật giật, hạ lệnh với tài xế: “Tăng tốc.”
 
Tài xế liếc kính chiếu hậu, trong gương nhìn thấy cô gái trông mong nhìn thiếu gia nhà anh ta vậy mà thiếu gia nhà anh ta có thể nhẫn tâm thờ ơ được. Nhưng mà anh ta không dám làm trái ý của Yến Hoài, chỉ có thể chậm rãi dậm chân ga.
 
Tốc độ xe tăng lên nhưng dường như Khanh Hoan không cảm nhận được gì, vẫn giữ tốc độ song song với xe, thậm chí còn giới thiệu bản thân: “Tuy nhiên tôi biết ca hát, biết khiêu vũ, còn biết chơi nhạc cụ.”

 
Nhìn Khanh Hoan nhẹ nhàng thi đi bộ với xe mà không hề thở dốc, cằm quản gia lại rơi xuống lần nữa.
 
Thậm chí ông chẳng thèm để ý đến dáng vẻ của mình nữa, vươn cái cổ dài ra, xác nhận Khanh Hoan không dẫm lên bất cứ ván trượt điện hay mấy thứ tương tự nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Thật sự chỉ dựa vào đôi chân để đọ tốc độ với xe bọn họ.
 
Ông cảm thấy nhất định là đứa nhỏ này có hiểu lầm gì đó với nhỏ yếu rồi.
 
E rằng không phải là chạy ra từ trung tâm nghiên cứu dị năng gì đâu nhỉ?
 
Yến Hoài cũng hơi cau mày, chậm rãi đánh giá Khanh Hoan từ trên xuống dưới một lần.
 
Khanh Hoan thấy Yến Hoài nhìn mình thì hơi ngượng ngùng vén tóc, má lúm đồng tiền nhỏ bên môi cực kỳ đáng yêu, để lưu lại ấn tượng tốt hơn với người đẹp nên giọng nói của cô càng to khỏe hơn: “Bài mà tôi hát không chỉ dễ nghe, mà còn có thể…” Cô nhìn thoáng qua đôi chân dưới tấm chăn của Yến Hoài, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Yến Hoài, nở một nụ cười ngọt ngào: “Chữa khỏi chân cho anh.”
 
Dùng bài hát để chữa trị một đôi chân tàn phế?
 
Yến Hoài lại nhìn Khanh Hoan từ trên xuống dưới một lần nữa.
 
Hoặc là cô thật sự ngu ngốc, hoặc là…
 
Một tia lạnh lẽo âm thầm xẹt qua mắt Yến Hoài.
 
Cô biết chân anh không bị tàn tật, cố ý nói vậy để thử anh.
 
Cho dù là vế nào thì anh cũng lười dây dưa với cô.
 
Cuối cùng Yến Hoài cụp mắt, nhìn đôi chân của Khanh Hoan chuyển động nhanh đến mức chỉ thấy hình ảnh hư ảo và nửa người trên bất động như núi vẫn cười nói với anh như thường, rồi trầm giọng mở miệng: “Chuyển hướng.”
 
Suýt nữa là tài xế không phản ứng kịp, luống cuống tay chân mà đánh lái.
 
Khanh Hoan cũng không ngờ rằng người đẹp nói chuyển hướng là chuyển hướng ngay nên cô chưa kịp buông tay.
 
Rắc.
 
Khanh Hoan cúi đầu, ù ù cạc cạc nhìn mảnh vỡ cửa sổ xe đen đen trong tay.
 
A….
 
Cô bẻ gãy cánh của linh thú của người đẹp rồi.
 
Người đẹp có chán ghét cô không?
 
Khanh Hoan gục mặt xuống, vùi mặt vào phần cánh bị vỡ của linh thú trong tay.
 
Hu hu hu, chẳng trách hơn hai ngàn năm nay cô không có một người bạn đời.
 
Lần đầu tiên theo đuổi người đẹp đã làm linh thú của người ta bị thương.
 
Thật sự là cô quá ngu xuẩn mà!
 
Quản gia vẫn chưa hết sốc, há hốc mồm nhìn gương mặt vô cảm của thiếu gia nhà ông đang ấn cửa sổ lên: “Thiếu gia…”
 
“Điều tra cô ấy một chút.” Yến Hoài nhắm mắt, lông mi dày và dài như lông quạ phủ trước mắt.
 
Quản gia đưa tay đóng cằm lại, âm thầm hít sâu vài hơi mới tìm lại được trạng thái không màng hơn thua thường ngày: “Vâng.”
 
Chu Noãn Noãn được Thịnh Minh Huyên đưa về nơi huấn luyện. Chu Noãn Noãn vốn muốn cởi dây an toàn nhưng Thịnh MinH huyên lại vươn tay ra trước cô ta một bước, tay của anh ta và cô ta vô tình chạm vào nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Tim Chu Noãn Noãn tức khắc đập nhanh hơn, gương mặt cũng ửng đỏ.
 
Thịnh MinH Huyên không nhìn cô, trên mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang gợn sóng, giả vờ bình tĩnh cởi dây an toàn cho Chu Noãn Noãn.

Bạn đang đọc bộ truyện Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp tại truyen35.shop

 
Chu Noãn Noãn mím môi im lặng một hồi, rồi nhẹ giọng cất lời: “Hoan Hoan không về cùng chúng ta, em ấy sẽ không sao chứ ạ?”
 
Thịnh Minh Huyên nghe thấy Khanh Hoan thì lập tức nhớ đến dáng vẻ cười khanh khách của cô với Yến Hoài trong bữa tiệc, trong lòng cực kỳ bực bội: “Cô ta thì có thể có chuyện gì? Nói không chừng đã lên xe của tên đàn ông khác từ lâu rồi, chính…”
 
Trước đôi mắt trong trẻo, đơn thuần của Chu Noãn Noãn, Thịnh Minh Huyên nuốt ngược những lời còn lại vào.
 
Những chuyện dơ bẩn đó không nên nói cho Chu Noãn Noãn sạch sẽ như tờ giấy trắng nghe.
 
“Em không cần lo lắng cho cô ta, anh sẽ sắp xếp người đi tìm cô ta.” tất nhiên những lời này là lời nói dối để Chu Noãn Noãn yên tâm, chứ anh ta chẳng thèm quan tâm sống chết của Khanh Hoan đâu.
 
Nghe Thịnh Minh Huyên nói vậy, Chu Noãn Noãn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô ta lại nghĩ đến cái gì đó rồi khó xử mà dùng ngón tay siết làn váy: “Còn có chuyện em hy vọng Noãn Noãn bị loại để trở về dưỡng bệnh…”
 
Khanh Hoan nói muốn từ hôn với anh ta trước mặt mọi người, tất nhiên Thịnh Minh Huyên không thể không kiêng nể gì mà chủ động tìm cô nói chuyện này trong bữa tiệc, tuy nhiên nhìn dáng vẻ phiền muộn của Chu Noãn Noãn, Thịnh Minh Huyên vẫn gật đầu: “Chuyện này thì em yên tâm, anh là nhà đầu tư của Vinh Diệu, muốn loại một thí sinh cũng cực kỳ đơn giản, vốn không cần cô ta đồng ý phối hợp.”
 
“Không.” Chu Noãn Noãn lắc đầu, kéo tay áo của Thịnh Minh Huyên: “Em không muốn anh ra mặt trong chương trình vì em, anh là nghệ sĩ đỉnh lưu, vốn đã có vô số cặp mắt nhìn anh rồi, em không muốn vì em mà những antifan đó có cơ hội bôi đen anh.”
 
Thịnh Minh Huyên nghe thấy lời nói thỏa đáng của Chu Noãn Noãn, nhìn đôi mắt tràn ngập lo nghĩ cho mình của cô ta, trong lòng rung động, anh ta cầm lòng không đậu mà nâng mặt cô ta lên, chậm rãi đến gần: “Noãn Noãn, em vẫn lương thiện như trước.”
 
Chu Noãn Noãn ngơ ngác nhìn Thịnh Minh Huyên đang đến gần, đến khi môi của Thịnh Minh Huyên dừng trên môi của cô ta thì cô ta mới nhớ đến việc từ chối: “Anh Minh Huyên, không thể như vậy được. Em cảm thấy Hoan Hoan còn yêu anh, em không thể…”
 
Lời nói của cô ta bị chôn vùi trong nụ hôn bá đạo của Thịnh Minh Huyên.
 
Cô ta vốn chẳng có bao nhiêu sức lực để vùng vẫy, cũng dần dần phối hợp một cách ngượng ngùng.
 
Chu Noãn Noãn đỏ bừng mặt bước xuống khỏi xe của Thịnh Minh Huyên, sau khi thay quần áo xong thì chuyện đầu tiên làm lo lắng hỏi đạo diễn: “Đạo diễn à, anh có thấy Khanh Hoan chưa? Em và Khanh Hoan xin nghỉ với tổ chương trình để đi ra ngoài một chuyến. Lúc trở về em đột nhiên không thấy em ấy đâu nữa.”
 
Cô ta cắn môi, lo lắng, sốt ruột: “Em nghe người khác nói Hoan Hoan lên xe của người khác. Mà em cũng không thấy chiếc xe đó trên đường, có khả năng là em ấy đến chỗ khác, em hơi lo lắng cho em ấy…”
 
“Khanh Hoan lên xe của người khác, đi chỗ khác?” Đạo diễn này vừa mới đổi ca, mới bước vào cửa đã nghe thấy lời miêu tả của Chu Noãn Noãn. Trông cả người cô ta đều không ổn, nhìn thời gian bảo: “Đã trễ thế này rồi à? Cô ấy lên xe người khác làm gì? Người lái xe là nam hay nữ?”
 
Chu Noãn Noãn sợ hãi: “Hình như… hình như là một ông chú.”
 
“Ông chú?!” Não của đạo diễn hiện ra hình ảnh Khanh Hoan bị một thổ hào(*)  béo phệ dẫn đi thuê phòng, nhất thời không biết mình nên tức giận tên đàn ông bỉ ổi đưa Khanh Hoan đi hay là tức Khanh Hoan không biết chú ý chừng mực. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
(*) là một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.
 
Anh ta vặn chặt phích nước, chạy vọt vào ký túc xá, hùng hổ rống lên: “Có phải Khanh Hoan chưa về không?” Giọng nói của anh ta khiến người quay phim sợ hãi, tất cả đều quay lại nhìn anh ta.
 
“Đạo diễn, anh đừng tức giận Hoan Hoan, nhất định là em ấy có chuyện gì với ông chú đó nên mới chưa về.” Chu Noãn Noãn cũng đỏ mắt, bước một bước vào ống kính, “Em tin Hoan Hoan, em ấy…”
 
Giọng nói của cô ta đột nhiên im bặt, trừng mắt khó tin nhìn Khanh Hoan ló đầu ra từ chiếc giường thứ ba trong phòng lớp F.
 
“Hoan Hoan?” Sao có thể? Cô ta được Thịnh Minh Huyên lái xe chở về, Khanh Hoan không có xe đưa đón sao có thể về phòng ngủ sớm hơn cô ta được?!
 
Vẻ mặt Khanh Hoan ỉu xìu, cô vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau túm hỏng cánh của linh thú, giọng nói non nớt chán nản: “Gọi tôi làm gì?”
 
Đạo diễn còn một bụng tức giận chờ phát tiết: …
 
Trên đầu Khanh Hoan lại có thêm cái đầu, là Quan Quán Quán, cô ấy tủm tỉm cười nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Chu Noãn Noãn: “Noãn Noãn à, cậu đúng là người tốt. Lo lắng Hoan Hoan mất tích, không báo cảnh sát, không tìm người đi tìm cậu ấy ở chỗ mất tích mà còn trở về lôi kéo đạo diễn trước máy quay, nói Hoan Hoan đi với một ông chú rồi…”
 
Cô ấy nhe răng, cười ngọt ngào hơn: “Tôi thật sự rất thích tinh thần lương thiện của cậu.”
 
Chu Noãn Noãn nhìn gương mặt tươi cười đầy ý tốt của Quan Quán Quán, cảm thấy lông tơ trên cánh tay đều dựng đứng hết lên.
 
Khán giả chuẩn bị đi ngủ, không ngờ rằng trước khi ngủ còn có một màn xuất sắc như vậy.
 
Đặt biệt là giọng điệu của Quan Quán Quán rất thú vị khiến cư dân mạng bò dậy, bắt chước Quan Quán Quán mà spam đầy màn hình:
 
[Ừ ừ! Thật sự là rất lương thiện! Không hổ danh là thiên sứ nhỏ Noãn Noãn!]
 
[Chắc chắn là Noãn Noãn vì tốt cho Hoan Hoan mới nhịn đến lúc về chỗ huấn luyện tìm đạo diễn giúp đỡ đấy! Quán Quán nói không sai chút nào!]
 
[Cứ cho là lời nói của Noãn Noãn rất dễ khiến người ta hiểu lầm Hoan Hoan và ông già kia thuê phòng đi, nhưng chắc chắn là không phải cố ý. Nếu ai hiểu sai ý đồ xấu của Noãn Noãn thì đó mới thật sự là tồi tệ!]
 
Fan của Chu Noãn Noãn chuẩn bị dùng câu “Noãn Noãn cũng là có ý tốt, cô ấy không cố ý, mấy người nói cô ấy xấu xa thì có nghĩa là tâm tư của mấy người u tối thôi.” để tẩy trắng cho cô ta sờ sờ bàn phím, cảm giác trống rỗng khi bị cướp lời thoại, đã vậy lời thoại của đối phương còn hay hơn họ cứ thế mà sinh ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 
Chu Noãn Noãn phản ứng lại, rơi nước mắt xin lỗi Khanh Hoan.
 
Mới nói được câu mở đầu thì bên trong phòng ngủ thứ ba của lớp F đã truyền ra giọng nói hung dữ, lạnh như băng: “Ồn muốn chết!”
 
Cô ta liếc nhìn vào ký túc xá, đúng lúc đối diện với đôi mắt phượng tràn đầy sự không vui của Nghê Thải.
 
Cô ta bị dọa sợ, nhỏ giọng nói với KHanh Hoan: “Hoan Hoan, em có thể ra đây một chút không? Chị muốn nói xin lỗi với em, chị…”
 
“Không thể!” Lâm Thu Thu đi dép lê bông cao gót bằng nhung hồng phấn đính hột đi tới, liếc nhìn Chu Noãn Noãn: “Tôi muốn đi ngủ mà cô kêu Khanh Hoan đi, cậu ấy ngốc nghếch như vậy, lúc về nhất định sẽ làm phiền tôi. Tôi ngủ không đủ mười tiếng của thời gian ngủ cơ bản thì cô bồi thường cho tôi à?”
 
“Không, tôi…” Chu Noãn Noãn bị vẻ mặt hung tàn không hề che dấu của Lâm Thu Thu dọa sợ, lùi ra sau một bước theo bản năng.
 
Lâm Thu Thu lạnh mặt nhỏ nhìn Chu Noãn Noãn, một tay túm cổ áo phía sau của Khanh Hoan, đóng sầm cửa lại.
 
Khán giả hào hứng:
 
[Ầu ầu ầu! Nhóm phú bà ở phòng thứ ba của lớp F đang cùng nhau bảo vệ bồ câu hòa bình hả? Một người là kiểu thảo mai, người là nữ vương, người là đại tiểu thư độc ác, quá hâm mộ Khanh bồ câu nhỏ!]
 
[Cái gì mà bồ câu nhỏ Khanh?! Rõ ràng là Khanh Đại Bàng mà. Mấy người không thấy lúc cô ấy bước ra, trên tay còn cầm một miếng kính chắn gió của cửa sổ xe sao? Người bình thường ôm đồ chơi đi ngủ, còn bé Đại Bàng của chúng ta ôm kính chắn gió ngủ!]
 
[Mấy người đúng là không có tâm, không nhìn thấy đôi môi run rẩy và giọt nước mắt trong suốt của Chu Noãn Noãn. Mấy người tự vuốt lương tâm rồi tự hỏi chính mình xem, không thấy có lỗi với thiên thần nhỏ Chu Noãn Noãn lương thiện nhất thế giới sao?]
 
***
 
Lời tác giả: 
 
Lậu Lậu ngạc nhiên hỏi người đàn ông họ Yến nào đó: Trời đang nóng, sao anh phải quỳ gối trên bếp than sầu riêng vậy?
 
Người đàn ông họ Yến nào đó lạnh lùng đáp: Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy vợ, tôi đã xem cô ấy như một người bệnh tâm thần có sức mạnh kì quái tới lui mấy lần. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
 



Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp, truyện Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp , đọc truyện Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp full , Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp full , Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top