An Hạ kéo dì Diệp lên căn phòng của mình, để dì ngồi ở chiếc ghế đã được phủ lớp vải màu hồng, An Hạ còn đặt một bó hoa tulip màu hồng để dì Diệp ôm trong lòng, loài hoa mang ý nghĩa tương chưng cho sự thiên liên và vĩnh cử.
An Hạ thậm chí còn bắt dì mặc một chiếc váy màu sữa, trang điểm cho dì thật xinh đẹp, búi mái tóc nhẹ phía sau đầu.
Sau đó bày đủ loại màu, lấy ra chiếc giá đỡ cỡ lớn, bức tranh An Hạ định vẽ có kích thức bằng khổ giấy A2.
An Hạ sẽ khắc họa tỉ mỉ từng sự xinh đẹp của dì, cứ thế dì Diệp ngồi im để An Hạ phát thảo, dì cũng không có bận việc.
Ngồi im để An Hạ vẽ, dì Diệp chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc khi vẽ của An Hạ, gương mặt nghiêm lại giống như biến thành Bối Nghi.
Sự trẻ con đều tan biến đi chỉ còn bộ dạng tập trung nghiêm túc tay nâng ra từng đường nét, lâu lâu An Hạ chạm mắt dì Diệp, cô sẽ toe toét miệng cười, nhưng khi nhìn vào tranh sẽ lập tức nghiêm mặt.
Muốn dì làm mẫu chỉ là trêu dì một chút thôi, An Hạ lấy ra điện thoại chụp lại anh dì Diệp ở mỗi khía cạnh, sau đó không làm khó dì nữa, dì sẽ mỏi mất.
An Hạ đơn nhiên sẽ không cho dì xem bức họa cho đến khi nó hoàn tất, nên sau khi chụp xong ảnh nhanh chóng đẩy dì Diệp ra ngoài.
“Kiệt tác cho đến khi hoàn thành thì không được lộ diện nha” An Hạ nhướng nhướng đầu lông mày, dì Diệp bật cười tay đánh mông An Hạ “Rồi, dì rất mong chờ đó.”
“Hì hì” An Hạ mỉm cười tinh nghịch, đóng lại cánh của.
Tiến vào bên trong ngồi xuống vị trí vừa rồi, bàn tay mở ra điện thoại đặt bên cạnh, bắt đầu cầm bút phát họa lên chân dung dì Diệp yêu dấu.
An Hạ muốn lột tả hết tất cả sự xinh đẹp của nụ cười của dì Diệp, sự ôn nhu dịu hiền trong đôi mắt của dì, với bức tranh lớn và tỉ mỉ từng chi tiết một sẽ tốn kha khá thời gian để hoàn thành.
Cả ngày hôm nay, An Hạ chỉ mới phát họa ra chân dung của dì, An Hạ sẽ vẽ dì ngồi ôm đóa hoa tutip màu hồng ấy, nền phía sau sẽ là những đóa hoa hồng rực rỡ tượng trưng cho tình yêu của An Hạ.
Đây sẽ là một món quà lớn An Hạ giành cho dì Diệp, mãi mê vẽ đến quên cả thời gian, khi cửa phòng phát ra ba âm thanh gõ cửa, An Hạ dừng lại chiếc bút.
Cánh cửa mở ra, Ngô Bối Nghi với vẻ mặt hớn hở đi vào bên trong, đi đến bên cạnh An Hạ thông báo.
“Chị nhận được tin nhắn mời đi ăn của anh Dương rồi nè” Bối Nghi không ngần ngại giơ ra điện thoại cho An Hạ xem, nét mặt vui tươi của chị hạnh phúc vô cùng.
Gương mặt vui vẻ của An Hạ ngừng lại chỉ một giây liền biến mất, nụ cười chút mừng “Thật tốt quá.”
“Ô” Ngô Bối Nghi nhìn bức tranh đang ở trạng thái phát họa, có thể nhìn ra An Hạ đang vẽ người “Em vẽ ai thế?”
“Còn có thể là ai cơ?” An Hạ nhìn vào bức tranh, gương mặt không hề che dấu sự yêu thương, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia sáng lấp lánh vô cùng tự hào “Là dì Diệp đó.”
“Cố gắng nha” Ngô Bối Nghi vỗ vỗ bả vai An Hạ cổ vũ, An Hạ nâng lên nụ cười, thắc mắc “Buổi hẹn khi nào vậy chị?”
“Hừm, để xem” Ngô Bối Nghi chóng càm suy nghĩ, theo như lịch của chị thì “Có lẽ là thứ sáu.”
Nghĩa là còn bốn ngày nữa, An Hạ gật gù, bàn tay nâng lên hất hất sau đó tập trung nâng lên chiếc bút tiếp tục phát họa “Rồi rồi, chúc mừng chị nga, bây giờ thì lượn cho em vẽ dì yêu của em nào.”
Bối Nghi khoanh tay trước ngực, thở hắc một hơi vô cùng phấn khích “Được rồi, không phiền em nữa.”
Sau khi Bối Nghi rời khỏi, chiếc bút trên tay An Hạ ngừng lại khi nét còn đang dở.
Hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt đẹp, đôi mắt đẹp đã chìm trong một sự đau lòng, An Hạ nhanh chóng lắc đầu tự mình thanh tỉnh, không muốn nghĩ đến chuyện đó, cô đang vẽ cho dì yêu nga, phải tâm trung vào bức tranh này.
Bốn ngày nhanh chóng trôi qua với bức tranh dì Diệp cũng đã dần hoàn thiện, An Hạ không lên lớp sẽ ở mãi trong phòng vẽ bức tranh, An Hạ luôn khóa lại cửa phòng không cho dì Diệp có cơ hội xem lén.
Hại dì Diệp vô cùng hồi hộp chờ đợi, ngày hôm nay bức tranh cuối cùng cũng đã hoàn tất, chờ đợi bức tranh khô sau đó lật ngửa bức tranh viết vài dòng chữ múa thêm vài đường hoa hoè, sau đó mới kéo tấm khăn trắng che lại bức tranh.
An Hạ muốn để bức tranh này đến khi sinh nhật của dì Diệp vào tháng 3 sắp tới, dì Diệp có nóng lòng như nào An Hạ cũng không cho dì xem trước đâu.
Bước ra khỏi phòng sau khi ngồi vẽ đến hai mông phát tê, nhìn thấy chị Bối Nghi cũng vừa bước ra khỏi phòng, chị ấy rất xinh đẹp trong bộ váy màu hồng nhạt trễ vai, mái tóc được uốn xoăn ngay ngắn xếp thành từng nếp.
“Ôi dà, chị tôi đi hẹn hò đấy à?” An Hạ trêu chọc, Bối Nghi ngượng ngùng cười khẽ, hỏi thăm ý kiến của cô em với mắt thẩm mỹ hội họa “Nhìn chị có ổn không?”
“Sao lại ổn không?” An Hạ bật cười, đi đến trước mặt Bối Nghi ngắm nghía đi một vòng tròn nhìn từ trên xuống ngắm từ dưới lên “Quá đẹp luôn chứ ổn cái gì.”
Nhận được khen thưởng của An Hạ, Bối Nghi không khỏi e thẹn, bởi vì mắt thẩm mỹ của An Hạ rất tốt.
Bạn đang đọc bộ truyện Thế Thân Hoàn Hảo tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thế Thân Hoàn Hảo, truyện Thế Thân Hoàn Hảo , đọc truyện Thế Thân Hoàn Hảo full , Thế Thân Hoàn Hảo full , Thế Thân Hoàn Hảo chương mới